Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Tổ bà nó! Mấy tên chó chết vừa rồi đánh bạc thua tiền còn cãi
cối. Ngô đại cho cho chúng nó nếm mùi đau khổ tức là giáo huấn bọn chúng từ
nay đánh bạc phải theo đúng quy luật. Tiểu đệ rất lấy làm hả dạ và cảm ơn đại
ca.
Ngô Lục Kỳ nổi lên tràng cười ha hả.
Quần hùng ngồi xuống rồi, Ngô Lục Kỳ hỏi về những việc ở Vân Nam, Vi
Tiểu Bảo nhất nhất thuật lại.
Ngô Lục Kỳ nghe nói đã bắt được đầy đủ bằng chứng Ngô Tam Quế quả
có ý tạo phản thì lòng khoan khoái, hết sức khen ngợi. Lão nói:
- Tên gian tặc đó khởi binh làm phản nhất định sẽ đánh tới Quảng Đông,
chúng ta phải một phen cử động cực nhọc với hắn. Khi đả bại được tên gian
tặc đó rồi, chúng ta quay về bắc đánh thẳng lên Bắc Kinh.
Quần hùng đang nói chuyện, đường chủ của Gia Hậu đường là Mã Siêu
Hưng được tin báo liền đến ngay.
Mã Siêu Hưng tương hội cùng Ngô Lục Kỳ lại diễn ra bầu không khí thân
thiết.
Lúc nói tới chuyện xảy ra trong sòng bạc, Ngô Lục Kỳ lớn tiếng thoá mạ
Phùng Tích Phạm, mạt sát hắn dở trò ám toán nham hiểm đê tiện. Lão muốn tìm
ngay Phùng Tích Phạm để đánh cho hắn một trận.
Vi Tiểu Bảo lại nói đến chuyện Phùng Tích Phạm định hạ sát Trần Cận
Nam ở Bắc Kinh, Ngô Lục Kỳ đập mạnh tay đánh "chát" một tiếng xuống mặt bàn
rồi nói:
- Chúng ta phải đập cho hắn một trận, một là để báo thù cho anh em
Thanh Mộc đường, hai là trừ bỏ mối lo tâm phúc cho Trần tổng đà chúa, ba là
rửa cái hận bữa nay hắn ngấm ngầm tập kích anh em.
Nên biết Ngô Lục Kỳ trước nay chưa từng gặp tay địch thủ ngang thưng
với lão mà bữa nay lại bị Phùng Tích Phạm kiềm chế không nhúc nhích được,
lão căm phẫn không bút nào tả xiết.
Mã Siêu Hưng nói:
- Lý Tự Thành là tên một đại phản tặc đã hạ sát Sùng Trinh thiên tử, nay
hắn ta tới Liễu Châu, chúng ta không thể buông tha hắn một cách dễ dàng.
Nguyên Thiên Địa Hội vẫn một lòng trung trinh với nhà Đại Minh. Sùng
Trinh hoàng đế bị Lý Tự Thành bức bách phải chết treo ở núi Môi Sơn. Dĩ
nhiên Lý Tự Thành cũng là kẻ thù của Thiên Địa Hội.
Mọi người hỏi đến lại lịch của Cao Tôn Giả và Uỷ Tôn Giả, Vi Tiểu Bảo trả
lời một cách hàm hồ. Gã nói Uỷ Ton Giả và Lục Cao Hiên là thị vệ trong triều,
vì gã có ơn với hai người này nên chúng dốc lòng trung với gã để đền đáp.
Ngô Lục Kỳ lại ca tụng lão hương nông đã giải khai huyệt đạo cho mình.
Lão nói:
- Bình sinh Ngô mỗ rất ít khi chịu phục ai, nhưng vị nhân huynh ấy võ công
cực kỳ cao minh, Ngô mỗ tự thẹn không bằng người ta. Những nhân vật trong võ
lâm có bản lĩnh như vậy thật là hiếm có, Ngô mỗ nghĩ mãi mà không biết y là ai.
Quần hùng nghị luận hồi lâu rồi Mã Siêu Hưng phái anh em bản đường đi
điều tra chỗ ở của Lý Tự Thành, Phùng Tích Phạm. Một mặt y trị thương cho
Phong Tế Trung, Huyền Trinh đạo nhân và Song Nhi.
Vi Tiểu Bảo hỏi lại Song Nhi xem đã theo dõi gã ở dọc đường như thế
nào thì thị cho hay là sau khi bị thất tán ở Ngũ Đài Sơn, thị đi tìm gã khắp nơi.
Song Nhi hỏi dò được tin tức rồi lên chùa Thanh Lương thì vị hoà thượng
trụ trì ở chùa này cho biết là Vi Tiểu Bảo đã trở về Bắc Kinh.
Song Nhi hối hả chạy đến Bắc Kinh thì Vi Tiểu Bảo đi Vân Nam. Thị rượt
theo đến địa phận tỉnh Hà Bắc thì mới kịp.
Thị còn là đứa nhỏ, trong lòng có ý niệm khác người lớn. Thị lo rằng Vi
Tiểu Bảo đã làm quan to, không muốn dùng mình để hầu hạ nữa nên không dám
thẳng thắn ra mặt nhận gã. Thị lấy cắp một bộ áo của quân sĩ Kiêu Kỵ Doanh
mặc vào rồi trà trộn vào bọn binh lính theo xuống tới Vân Nam, qua Quảng
Tây.
Mấy bữa nay Vi Tiểu Bảo gặp bước nguy hiểm trong sòng bạc, A Kha
muốn đâm đui mắt gã, thị mới có cơ hội xông vào ứng cứu.
Vi Tiểu Bảo nghe Song Nhi thuật chuyện rất lấy làm cảm kích. Gã ôm thị
vào lòng và khẽ đặt lên má thị một cái hôn. Gã cười nói:
- Cô ngốc này! Khi nào ta lại không để ngươi phục thị ta. Lúc nào ta cũng
muốn ngươi kề cận bên mình, trừ khi ngươi không nhận thì không nói làm chi,
hoặc ngươi đi lấy chồng...
Song Nhi vừa hoan hỷvừa mắc cỡ, mặt đỏ bừng lên.
Thị ấp úng đáp:
- Không...không, nô tỳ không lấy ai hết...
Tối hôm ấy Mã Siêu Hưng bày yến tiệc trong một kỹ viện ở thành Liêu
Châu để thết đãi Ngô Lục Kỳ.
Trong khi uống rượu thì có người đến báo đã tìm ra tung tích của Lý Tự
Thành. Hiện hắn đang ở trong căn nhà nhỏ dựng trên bè gỗ.
Nguyên Liễu Châu là nơi san xuất rất nhiều tre gỗ. Nghề làm quan tài ở
Liễu Châu nổi tiếng khắp thiên hạ. Vì thế mà người ta có câu "Sống ở Hàng
Châu, ăn ở Quảng Châu, chết ở Liễu Châu".
Người Liễu Châu đốn gỗ đóng thành bè lớn thả xuống Liễu giang cho xuôi
về phía đông.
Trên sông Liễu giang bè gỗ rất nhiều, không biết bao nhiêu mà kể. Những
căn nhà dựng trên bè gỗ là nơi ẩn thân rất tốt vì ít người biết đến. Thiên Địa
Hội người nhiều thế lớn, ở đâu cũng có tai mắt nên mới điều tra nhanh chóng.
Ngoài ra ít kẻ tìm thấy.
Ngô Lục Kỳ vỗ án đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi, không uống rượu nữa!
Mã Siêu Hưng đáp:
- Xin để cho tiểu đệ bố trí một chút rồi hãy cử động, khiến bọn chúng
không tẩu thoát được.
Chờ đến canh hai, Mã Siêu Hưng dẫn quần hùng ra bờ sông bước xuống
một con thuyền nhỏ.
Những thuyền phu trên con thuyền nhỏ không cần ai chỉ bảo, tự mình bơi
ra. Theo sau là bảy tám con thuyền nhỏ khác đi cách một quãng xa xa.
Con thuyền nhỏ bơi trên sông chừng bảy tám dặm thì dừng lại. Một tên
phu thuyền tiến vào trong khoang khẽ nói:
- Thưa ba vị hương chủ! Chỉ còn một chút nữa là đến trước cái bè gỗ đó.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong thuyền nhìn ra thấy trong căn nhà nhỏ trên bè gỗ
có ánh sáng vàng khè chiếu ra. Gã lại ngó quanh mặt sông thấy rải rác ba bốn
chục chiếc thuyền nhỏ.
Mã Siêu Hưng nói:
- Những thuyêng nhỏ kia đều là của bọn ta hết.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- Trong mỗi thuyền đại khái có mười người, vậy cộng tất cả đến ba bốn
trăm người. Bọn Lý Tự Thành và Phùng Tích Phạm dù có lợi hại đến đâu, thì
phen này có trốn lên trời cũng không thoát được.
Giữa lúc ấy nghe trong căn nhà trên bè gỗ co tiếng quát hỏi:
- Ai? ở đây nấp nánh dòm ngó gì vậy?
Ngữ âm rất mãnh liệt khiến người nghe cơ hồ thủng cả màng tai. Chính là
tiếng Lý Tự Thành.
Trên bờ sông có người cười khanh khách đáp:
- Lý Tự Thành! Thế là ta kiếm thấy ngươi rồi!
Quần hùng đều nghe rõ thanh âm của Lý Tây Hoa.
Mã Siêu Hưng và Ngô Lục Kỳ đưa mắt nhìn nhau ra chiều kinh dị tự hỏi:
- Sao người này cũng tìm tới đây?
Một bóng đen tung mình nhảy xuống bè gỗ. Thanh trường kiếm trong tay y
dưới bóng trăng lạnh lẽo phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Một người từ căn nhà nhỏ trên bè gỗ tay cầm thiền trượng vọt ra. Chính là
Lý Tự Thành. Lão lạnh lùng nói:
- Hay lắm! Té ra ngươi đã tìm tới đây.
Lý Tây Hoa hỏi:
- Bữa nay ta lấy đầu ngươi, e rằng ngươi sẽ biến thành con quỉ hồ đồ.
Ngươi đã biết ta là ai chưa?
Lý Tự Thành đáp:
- Lý mỗ giết người có đến ức triệu thì hơi đâu mà hỏi đến danh tính từng
cá nhân. Lại đây mau!
Ba tiếng "Lại đây mau" lão gầm lên như tiếng sét ở trên sông lại càng
truyền đi rất xa. Lão vừa quát vừa vung thiền trượng đánh tới.
Lý Tây Hoa né người tránh khỏi, đồng thời đè trường kiếm vào cây thiền
trượng róc xuống.
Lý Tự Thành rung cây thiền trượng quét ngang lưng địch nhân.
Lý Tây Hoa nhảy tung mình lên phóng mũi kiếm đâm xuống.
Lý Tự Thành phóng trượng đâm lên.
Lý Tây Hoa người đang lơ lửng trên không chẳng thể né tránh, y liền đưa
chân trái ra điểm vào đầu trượng để lấy đà lộn đi một vòng, tư thức rất là
ngoạn mục. Lúc y hạ xuống, chân trái đặt lên bè gỗ chỉ còn cách chừng nửa
thước là rớt xuống sông.
Ngô Lục Kỳ nói:
- Bơi thuyền lại gần để coi cho rõ.
Thuyền phu liền bơi thuyền về phía trước.
Mã Siêu Hưng nói:
- Có người đến tỷ đấu với hắn, chúng ta càng dễ hành động.
Y nhìn tên thuyền đứng đằng mũi nói:
- Phát hiệu lệnh đi!
Tên thuyền phu dạ một tiếng rồi lấy trong khoang ra một cái đèn lồng
màu đỏ treo lên cột buồm. Lập tức trong các thuyền nhỏ bốn mặt đều có
người tụt xuống sông.
Vi Tiểu Bảo cả mừng reo lên:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!
Gã võ công kém cỏi không muốn chứng kiến người ta đơn đả độc đấu,
bây giờ lấy số đông mấy trăm người vây đánh ba nhân vật đối phương là ăn
chắc. Huống chi gã thấy những người bên mình thạo nghề lội dưới nước, chỉ cần
họ chuồn vào gầm bè gỗ, chặt đứt những dây tre ràng buộc là những cây gỗ
trôi đi tản mát, có thể bắt đối phương một cách dễ dàng.
Gã nghĩ tới chỗ bè gỗ tản mát vội hô:
- Mã đại ca! Vị cô nương trong căn nhà nhỏ trên bè kia là hôn thê của
tiểu đệ. Xin đại ca bảo anh em bảo vệ cho nàng khỏi chết chìm dưới lòng
sông.
Mã Siêu Hưng cười đáp:
- Vi hương chủ cứ vững dạ. Tiểu đệ đã sắp đặt đâu vào đấy cả rồi. Trong
bọn anh em nhảy xuống sông có mười người chuyên việc cứu viện vị phu nhân
đó. Mười người anh em này bơi lộí rất giỏi, muốn bắt cá sống còn được thì còn
lo gì nữa?
Vi Tiểu Bảo hớn hở nói:
- Thế thì hay quá rồi!
Gã lẩm bẩm:
- Mong sao thằng lỏi Trịnh Khắc Sảng chết chìm mới là tuyệt diệu!
Con thuyền nhỏ từ từ bơi lại gần.
Trên bè gỗ một luồng hắc khí và một làn bạch quang bay lượn nhảy múa.
Cuộc đấu đang diễn ra khốc liệt.
Ngô Lục Kỳ nói:
- Lý Tự Thành không rèn luyện võ công thượng thặng, hoàn toàn trông vào
tý lực của cánh tay để chống chọi. Chỉ trong vòng ba chục chiêu, hắn tất chết
về tay Lý Tây Hoa. Không ngờ con người kiêu hùng khét tiếng thiên hạ lại bị
uổng mạng trên sông Liễu Giang này.
Vi Tiểu Bảo không nhìn rõ tình hình cuộc tỷ đấu giữa hai người. Gã chỉ
thấy Lý Tự Thành lùi dần từng bước một.
Bỗng nghe tiếng A Kha từ trong căn nhà nhỏ vọng lên:
- Trịnh công tử! Công tử mau mời Phùng sư phụ ra tiếp viện cho gia phụ.
Trịnh Khắc Sản đáp:
- Được rồi! Thưa sư phụ! Xin sư phụ ra phát lạc cho thằng lỏi kia giùm
cho.
Phùng Tích Phạm chống kiếm vọt qua cửa căn nhà nhỏ ra ngoài.
Lúc này Lý Tự Thành đã phải lùi đến mép bè gỗ. Hắn chỉ lùi một bước nữa
là lăn xuống nước.
Phùng Tích Phạm quát lên:
- Này! Thàng lỏi kia! Ta đâm vào huyệt linh đài sau lưng ngươi.
Thanh trương kiếm của lão từ từ phóng tới, quả nhiên nhằm đâm huyệt linh
đài của Lý Tây Hoa.
Lý Tây Hoa toan xoay kiếm về đỡ gạt thì đột nhiên trên nóc căn nhà nhỏ
có tiếng quát:
- Này! Thàng lỏi kia! Ta đâm vào huyệt linh đài sau lưng ngươi.
ánh bạch quang lấp loáng. Một bóng người như con chim khổng lồ sà
xuống đâm lẹ tới sau lưng Phùng Tích Phạm.
Diễn biến đột này ra ngoài sự tiên liệu của mọi người vì chẳng ai ngờ trên
nóc căn nhà nhỏ lại có người ẩn nấp.
Phùng Tích Phạm không kịp công kích Lý Tây Hoa, né mình vung kiếm lên
gạt khí giới của đối phương. Đao kiếm đụng nhau bật lên một tiếng choang
rùng rợn, vang rền hồi lâu không dứt.
Người mới tới tay cầm một thanh đơn đao.
Khí giới vừa đụng nhau, hai bên cùng biết là gặp địch thủ ghê gớm, đều lùi
lại một bước.
Phùng Tích Phạm quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Người kia cười đáp:
- Ta nhận ra ngươi là Bán kiếm hữu huyết Phùng Tích Phạm mà ngươi không
nhận được ta ư?
Lúc này bọn Vi Tiểu Bảo đã nhìn rõ người kia mặc quần áo vải thô, lưng
thắt đai rộng bằng vải xanh, chân đi giầy cỏ. Chính là lão hương nông. Ban
ngày ở sòng bạc, lão đã tự giải khai được huyệt đạo bị kiềm chế. Chắc vì lão
bị Phùng Tích Phạm ám toán, trong lòng căm phẫn, nên bây giờ tới đây để trả
mối hận đó.
Phùng Tích Phạm cất giọng âm trầm hỏi:
- Thân thủ các hạ như vậy tưởng chẳng phải hạng vô danh mà sao lại dấu
đầu hở đuôi, dở trò nấp nánh.
Lão hương nông đáp:
- Dù ta có là hạng vô danh cũng còn hơn tên Bán kiếm hữu huyết.
Phùng Tích Phạm cả giận phóng kiếm đâm tới.
Lão hương nông không né tránh cũng không đỡ gạt, vung đơn đao đến
véo một tiếng nhằm bổ xuống đầu Phùng Tích Phạm
Mới coi kiểu đánh này thì tựa hồ lão vung đao kiểu liều mạng để hai bên
cùng chết. Nhưng chiêu đao ra sau mà lại đến trước, mau lẹ ra ngoài sự tưởng
tượng của mọi người.
Chiêu kiếm của Phùng Tích Phạm chưa đâm trúng đối phương thì đơn