Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi bụng bảo dạ :
-Nhãn quan của mụ già này thật là ghê gớm! Mụ biết cả tên môn học
của mình.
Gã nghĩ tới người ta nhận ra công phu "thần hành bách biến" thì hiển nhiên
gã đã luyện công phu này được đến nơi. Trong lòng lấy làm đắc ý gã vừa cười vừa
hỏi lại :
Công phu "Thần hành bách biến" gì đâu? Tôn giả bảo tại hạ biết công phu
"Thần hành bách biến" ư?
Mụ già đáp :
-ồ cử động của ngươi chó nhảy không ra chó nhảy, cua bò chẳng giống cua
bò, mà cũng gọi là "Thần hành bách biến" được ư?
Vi Tiểu Bảo ngồi dậy nói :
-Cái đó tự miệng tôn giả nói là "Thần hành bách biến", chứ có phải tại hạ nói
đâu? Tại hạ chẳng biết nó là "Thần nảy bách biến" hay "Thần bò bách biến"
Hán tử bệnh hoạn vỗ tay cười nói :
-Ngươi đã hiểu thần nhảy, lại biết cả thần bò. Ha ha! Thú quá nhỉ?
Hắn cúi xuống điểm vào lưng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy một luồng nhiệt khí nóng bỏng thấu vào trong thân thể.
Hạ bàn tê chồn lập tức trở lại linh hoạt. Gã đứng dậy nói :
-Bản lãnh giải huyệt của ngươi thật cao minh.
Hán tử bệnh hoạn nói :
-Ngươi hãy bò lẹ đi! Bò thành trăm cách biến hoá, rồi biến thành rùa bò, cóc
bò. Có như thế mới đáng gọi là "Thần bò bách biến".
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Ta không hiểu "Thần bò bách biến". Nếu ngươi biết thử bò cho ta coi.
Hán tử bệnh hoạn nói :
-Ta cũng không hiểu. Có điều gia gia ta thường nói những bực võ học đại sư
không những chỉ học nghệ thuật của người ta mà còn phải sáng chế ra những công
phu mới mẻ, dựng lên một môn phái độc lập mới xứng đáng hai chữ "Đại sư".
Gã quay sang hỏi ông già :
-Gia gia ơi! Tự cổ chí kim chưa từng được có môn "Thần bò bách biến" phải
không?
Ông già chau mày lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo lại nói :
-Ngươi là võ học đại sư. Hiện trong thiên hạ chưa có môn võ công này, vậy
ngươi nên sáng chế ra để lập thành môn phái kêu bằng "Thần Ba Môn".
Gã chưa dứt lời thì bị bà già phóng cước đá vào đít một cái. Đồng thời nghe
mụ quát mắng :
-Không được nói nhăng nói càn.
Mụ đưa mắt lườm nguýt cậu con, sắc mặt lộ vẻ lo âu. Mụ sợ cậu con nghe cái
mồm lém lẩu của thằng nhỏ rồi đòi sáng lập ra môn "Thần bò bách biến" gì gì đó.
Mụ không muốn con mình nghĩ đến chuyện này nữa, liền hỏi Vi Tiểu Bảo :
-Tên họ ngươi là chi? Sư phụ ngươi là ai?
Vi Tiểu Bảo tự nhủ :
-Võ công của hai lão yêu quái và một tiểu yêu quái... nói là trung yêu quái
thì phải hơn, đều rất cao cường, lão gia không địch nổi. Người ta có câu "Bậc hảo
hán không chịu cái thất bại trước mắt". Vậy lão gia phải lừa gạt bọn chúng mới
được. Lão gia mà giả mạo làm bằng hữu của Ngô Tam Quế thì chắc bọn chúng
không dám làm khó dễ với mình nữa.
Gã liếc mắt ngó Ngô Chi Vinh, chợt động tâm cơ, liền đáp :-Tại hạ họ Ngô, tên gọi Chi Vinh, ngoại hiệu là Hiển Dương, người huyện Cao
Bưu, phủ Dương Châu. Con mẹ nó! Chẳng bao lâu bá phụ của tại hạ là Bình Tây
Vương sẽ đánh tới Bắc Kinh. Nếu các vị đắc tội với tại hạ thì Bình Tây Vương sẽ
không nể đâu.
Gã nói mấy câu này bằng thổ âm Dương Châu.
Hai vợ chồng lão già và hán tử bệnh hoạn đều rất đổi ngạc nhiên đưa mắt
nhìn nhau.
Hán tử bệnh hoạn nói :
-Láo khoét! Bình Tây Vương làm gì có hạng diệt tử như ngươi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Sao ngươi dám bảo ta láo khoét? Ngươi không tin thì cứ đem việc nhà Bình
Tây Vương ra mà hỏi, hễ ta đáp sai một câu thì ngươi cứ việc giết ta đi là xong.
Hán tử bệnh hoạn hỏi :
-Phải lắm! Ta hỏi ngươi : Bình Tây Vương thích nhất thứ gì?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Ngươi hỏi thứ gì phải chăng là nói về người? Người mà bá phụ ta thích nhất
ngày trước là Trần Viên Viên. Sau nầy Trần Viên Viên lớn tuổi rồi, bá phụ ta
thương yêu một mỹ nhân kêu bằng "Tứ diện Quan Âm". Hiện giờ lão đại nhân lại
sủng ái nhất người đẹp mang ngoại hiệu "Bát diện Quan Âm".
Hán tử bệnh hoạn nói :
-Ta hỏi người Bình Tây Vương thích nhất thứ gì tức là đồ vật chứ không phải
người.
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Bình Tây Vương có ba món bảo bối mà lão nhân gia thích nhất thì một là tấm
da bạch lão hổ, hai là viên hồng bảo thạch lớn bằng quả trứng gà, ba là tấm bình
phong bằng đá Đại Lý có vân vẽ hình lão hổ.
Hán tử bệnh hoạn cười khanh khách nói :
-Quả nhiên là ngươi biết rõ thật. Hãy coi đây!Hắn cởi khuy áo, tay trái nắm lấy vạt áo trường bào phanh ra ngoài để lộ tấm
áo cừu bên trong. Tấm áo cừu này nền đen lông trắng, bằng da bạch hổ chế ra.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ hỏi :
-Ô hay! Đây là da con bạch hổ, món bảo bối thứ nhất của Bình Tây Vương.
Sao ngươi... ngươi... ăn cắp được?
Hán tử bệnh hoạn tức mình đáp :
-Sao lại ăn cắp? Bình Tây Vương đã tặng cho ta.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói :
-Ta không thể tin được. Ta đã nghe tỷ phu là Hà Quốc Tương.
Hán tử bệnh hoạn ngắt lời :
-Hà Quốc Tương là tỷ phu của ngươi ư?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Phải rồi Hà Quốc Tương là đường tỷ phu của ta thì đúng hơn. Đường tỷ của
ta là Ngô Chi Phương lấy y làm chồng. Tỷ phu ta là một tay kiện tướng đánh quen
trăm trận, và là một trong mười vị đại tổng binh dưới trướng Bình Tây Vương.
Hán tử bệnh hoạn nói :
-Thế thì đúng rồi. Bình Tây Vương mời gia má và ta đến uống rượu. Gia má
không đi, một mình ta đến đại diện. Bình Tây Vương thân hành tiếp đãi ta. Cả mười
vị đại tổng binh dưới trướng lão nhân gia đều có mặt. Tỷ phu ngươi là người thứ
nhất trong mười vị này.
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Đúng thế! Ngoài ra còn Mã Bảo đại ca, Vương Bình Xuyên đại ca, Trương
Quốc Trụ đại ca... đều là những chiến tướng oai phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.
Hán tử bệnh hoạn hỏi :
-Tỷ phu ngươi nói về tấm da bạch hổ này thế nào?
Vi Tiểu Bảo cố lấy lòng hắn, liền giở giọng ba hoa :-Tỷ phu ta bảo : Ngày trước Trần Viên Viên được bá phụ ta rất sủng ái bộng
bị cảm mạo phong hàn và thủng thẳng ho, nghe người ta đồn chỉ cần lấy tấm da
bạch hổ đó cùng làm chăn đắp ba ngày là hết bệnh. Trần Viên Viên liền hỏi Ngô
Bình Tây Vương xin tấm da bạch hổ kia.
Vi Tiểu Bảo nói tới đây dừng lại chờ cho hán tử bệnh hoạn thúc giục mới kể
tiếp :
-Bình Tây Vương bảo cho mụ mượn mấy hôm làm chăn đắp thì được, chứ
không thể cho hẳn, vì đó là một món bảo bối cát tường nhất thiên hạ. Trăm năm
mới sản xuất ra một con bạch hổ. Dù có bạch hổ cũng khó lòng đánh được để
lột da. Da bạch hổ này treo trong nhà là tà ma quỷ quái đều phải lánh xa. Người
có bệnh không cần uống thuốc, chỉ dùng da bạch hổ làm chăn đắp mấy bữa là hết
liền. Những người đánh bài cẩu, cửa mé tả kêu bằng Thanh Long, cửa mé hữu kêu
bằng Bạch Hổ. Da thanh hổ, bạch hổ đều là vật quý báu vô giá.
Mụ già nghe gã nói trơn như cháo chảy mà việc mụ quan tâm nhất trên đời là
bệnh tật cậu con. Nếu da bạch hổ làm chăn đắp mà trị được bệnh cho hắn thì còn
gì hay bằng? Tuy mụ bán tín bán nghi, nhưng rất mong sự thực như vậy.
Mụ bảo hán tử :
-Hài nhi ơi! Bình Tây Vương tặng cho ngươi món bảo bối này là trang trọng
lắm đấy. Ngươi dùng da bạch hổ làm áo bào cũng là thông minh lắm, nhưng nếu
dùng nó trị bệnh được...
Hán tử bệnh hoạn rất chán ghét nghe lời người ta nói tới mình có bệnh. Hắn
chau mày ngắt lời :
-Má má! Hải nhi không bệnh tật chi cả. Sao má má còn nhắc tới làm chi?
Mụ già vội cười đáp :
-Phải rồi! Phải rồi! Thân hình hài nhi khác gì rồng thiêng hổ sống. Mấy người
đây đều là giang hồ hảo hán còn bị ngươi xoay như chong chóng, liệng như sao
sa làm trò vui thú.
Hán tử bệnh hoạn nổi lên tràng cười khanh khách, tiếng cười khoan khoái pha
lẫn với tiếng ho sù sụ.Mụ già lại nói :
-Ban đêm lúc ngươi đi ngủ, nhớ lấy tấm áo da hổ làm chăn đắp lên người.
Mụ cho là dùng da bạch hổ làm chăn đắp mới chữa khỏi bệnh, còn làm áo
bào mặc vào mình lại không linh nghiệm.
Hán tử bệnh hoạn quay đầu đi không muốn nghe nữa.
Ông già trỏ vào bọn Phong Tế Trung hỏi :
-Những người này đều là thủ hạ của Bình Tây Vương, phải không?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
-Ta mạo xưng là điệt tử của lão con rùa thì không sao, nhưng bảo bọn Phong
đại ca làm thủ hạ của Ngô Tam Quế thì nhất định không nên. Bọn họ cứng đầu
cứng cổ sẽ thốt ra những lời làm tiết lột cơ quan mất.
Gã liền đáp :
-Bọn họ đều là người dưới trướng của tại hạ. Bọn tại hạ nghe nói Bình Tây
Vương khởi nghĩa mà Phò Mã và Công chúa lại bị giữ ở Bắc Kinh không trốn ra
được. Ngô ứng Hùng ca ca và tại hạ đã là tình cốt nhục lại có nghĩa thâm giao, nên
tại hạ cùng bọn bằng hữu đây đến Bắc Kinh giải cứu y. Vụ này tuy nguy hiểm vô
cùng, nhưng hết thẩy anh em đều lấy nghĩa khí làm trọng. Cái đó kêu bằng dấn
thân vào dầu sôi lửa bỏng, muôn thác không từ. Bọn tại hạ đã biết rõ đó là nơi
rừng đao núi kiếm cũng quyết xông pha chứ không lùi bước.
Gã nói mấy câu này đẩy vẻ hiên ngang khẳng khái.
Ông già lẩm nhẩm gật đầu, chạy lại đưa hai tay quét mấy cái, lập tức những
dây cột Phong Tế Trung đều bị đứt rời.
Tiếp theo lão khẽ vỗ vào lưng mỗi người hai cái, giải khai huyệt đạo bị
phong tỏa cho họ.
Đoạn quay sang hỏi Vi Tiểu Bảo :
-Nếu chỉ nghe ngươi nói mấy lời thì ta không thể hoàn toàn tin được. Vụ này
quan hệ phi thường. Ngươi bảo là điệt tử của Bình Tây Vương thì có gì làm bằng
chứng không?Vi Tiểu Bảo cười đáp :
-Thưa lão gia! Vụ này thật khó khăn. Gia nương của tại hạ lại không đi theo,
biết lấy gì để chứng minh? Thôi đành thế này vậy. Bây giờ chúng ta đến Bắc Kinh
để gặp Phò mã. Nếu Phò mã bị Hoàng đế bắt mất rồi thì chúng ta vào ra mắt
Kiến Ninh công chúa. Công chứa sẽ nói cho các vị hay Ngô Chi Vinh này là của
thật không lừa già dối trẻ.
Gã nghĩ rằng một khi tới Bắc Kinh thì còn sợ gì bọn này làm khó dễ nữa? Dù
có dẫn chúng vào ra mắt Kiến Ninh Công chúa thì khi đó gã mạo xưng là Ngọc
Hoàng Đại Đế ở trên trời, Công chúa cũng gật đầu ưng chịu.
Hai ông bà già đưa mắt nhìn nhau, trầm ngâm chưa quyết định thế nào.
Vi Tiểu Bảo sực nhó ra điều gì liền cười nói :
-à có rồi! Trong mình tại hạ có đem theo bức gia sư của chính tay Bình Đại
Vương viết ra. Nếu phong thư này để cho người khác ngó thấy thì tại hạ không
tránh khỏi tội mãn môn chu lục. Nhưng các vị đã là chỗ bạn thân với Bình Tây
Vương thì coi một chút cũng không sao.
Gã nói rồi thò tay vào bọc lấy ra bức thư giả của Tra Y Hoàng viết đưa đưa
cho ông già.
Ông già rút thư ra cho mọi người cùng xem vào lúc lờ mờ tối.
Vi Tiểu Bảo còn sợ bọn họ không hiểu liền giải thích :
-Trảm bạch xà nhi phú đại phong là nói việc Chu Nguyên Chương chém rắn
trắng khởi nghĩa .
Ngờ đâu gã không giải thích là hơn, gã giải thích lại nói lộn thiên cố sự về Lưu
Bang đem vào chỗ Chu Nguyên Chương. May mà hai ông bà già đang chú ý coi
thư, không để tâm đến gã nói gì.
Bà già coi xong thư rồi nói :
-Thế này thì không thể sai lầm được nữa. Bình Tây Vương muốn làm Hán Cao
Tổ, Minh Thái Tổ, mời y ra làm Trương Tử Phòng,