Công chúa hỏi:
- Nếu Hoàng đế ca ca phái ngươi đổ nước tiểu, quét chuồng ngựa
thì sao?
Vi Tiểu Bảo tức giận đáp:
- Ta cũng chịu, nhưng hàng ngày phái nàng làm thay.
Công chúa thấy gã nổi nóng không dám nói nữa.
Mộc Kiếm Bình giục:
- Thuyên tỷ tỷ! Thuyên tỷ tỷ nói mau đi! Tiểu Bảo nổi nóng rồi.
Tô Thuyên trầm ngâm đáp:
- Hoàng đế phái ngươi làm gì ta không thể biết được, nhưng ta đoán rằng
Hoàng đế có một ngày kia sẽ kêu ngươi trở về Bắc Kinh. Hoàng đế bắt ngươi đầu
hàng và phải chịu đi trừ diệt Thiên Địa Hội. Còn ngày nào ngươi chưa chịu là
ngươi phải chịu đau khổ ngày ấy. Tiểu Bảo! Ngươi muốn làm anh hùng hào kiệt thì
phải giữ vẹn lòng nghĩa khí với bạn hữu. Đó là một điều đau khổ ngươi phải chịu
đựng. Nếu làm anh hùng hào kiệt mà chỉ phải nghe những câu hát Thập bát mô thì
ra làm anh hùng dễ lắm hay sao?
Vi Tiểu Bảo nghe mụ nói có lý liền đứng dậy cười hỏi:
- Ta vừa làm anh hùng, vừa hát khúc Thập bát mô, được không?
Gã nói rồi cất tiếng hát:
- "Một ta sờ... hai ta sờ... sờ đến đầu tóc của Thuyên tỷ tỷ"
Gã vừa hát vừa vươn tay sờ đầu Tô Thuyên.
Mọi người đều bật tiếng cười khúc khích. Thế là trận phong ba tiêu tan mất.
Từ đó trở đi hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác, Vi Tiểu
Bảo cùng thất nữ tiếp tục ở trên đảo Thông Cật.
Hằng năm cứ đến tháng chạp, Vua Khang Hy lại phái người ra ban thưởng. Vi
Tiểu Bảo được thưởng một bộ xúc xắc bằng thủy tinh, một cỗ bài cẩu bằng ngọc
phỉ thúy, cùng bao nhiêu đồ để đánh bạc khảm ngọc dát vàng, kể không xiết
được.
May ở chỗ trên đảo Thông Cật có thêm năm trăm quan binh, Vi Tiểu Bảo
chẳng thiếu gì đối thủ về cờ bạc, nên gã tiếp tục cuộc đời trên đảo không đến
nỗi tẻ nhạt.
Một năm Tôn Tư Khắc đem chỉ dụ của nhà Vua ra. Vi Tiểu Bảo thấy hắn đội
mũ có dính viên Hồng Bảo thạch mà lại mặc sắc phục của võ quan vào hàng nhất
phẩm, biết là hắn đã được thăng chức Đề đốc, gã liền nhìn hắn chúc mừng:
- Tôn tứ ca! Cung hỷ Tứ ca lại được thăng quan.
Tôn Tư Khắc hớn hở tươi cười dâng lời thỉnh an, đáp:
- Đây đều là ơn điển của Hoàng thượng mà cũng là sự tài bồi của Vi Tước
gia.
Hắn mở thánh chỉ ra tuyên đọc. Nguyên đạo chỉ này nói về triều đình bình
định tam phiên. Bình Tây Vương Ngô Tam Quế ở Vân Nam, Bình Nam Vương Thượng
Chỉ Tín ở Quảng Đông, Tinh Nam Vương Cảnh Tinh Trung ở Phúc Kiến lần lượt bị
đánh dẹp.
Nhà Vua luận công phong thưởng, Nhị đẳng Thông Cật Bá là Vi Tiểu Bảo có
công tiến cử đại tướng làm nên việc lớn, cũng được thăng chức lên Nhất đẳng
Thông Cật Bá. Trưởng tử là Vi Hổ Đầu được tập ấm làm Vân Kỵ úy.
Vi Tiểu Bảo tạ ơn xong thu lấy những đồ vật mà nhà Vua ban thưởng. Trong
món này có cả tấm bình phong bằng đá Đại lý. Chính là tấm bình phong mà Vi
Tiểu Bảo đã thấy Ngô Tam Quế đặt ở Ngũ Hoa cung. Nó là một trong Tam bảo của
Ngô Tam Quế.
Bọn Trương Dũng, Triệu Lương Đống, Vương Tiến Bảo, Tôn Tư Khắc cũng
đều được ban đồ lễ rất hậu.
Tối hôm ấy, Vi Tiểu Bảo thiết tiệc, Tôn Tư Khắc nhân lúc ăn tiệc kể lại công
cuộc bình định Ngô Tam Quế.Trương Dũng lập được nhiều công lớn trong những trận đánh tan đại quân
của Ngô Tam Quế ở miền Cam Túc, Ninh Hạ đã được phong Nhất Đẳng Hầu, gia
chức Thiếu phó, kiêm Thái tử thái bảo. Quan tước của hắn cao hơn Vi Tiểu Bảo
nhiều.
Tôn Tư Khắc lại nói:
- Ngày trước Trương Hầu Gia bị Quy Tân Thụ đánh một chưởng, thuỷ chung
không bình phục được. Hầu gia chẳng thể cưỡi ngựa mà cũng không đứng vững. Khi
lâm trận, Hầu gia ngồi trong kiệu chỉ huy ba quân.
Vi Tiểu Bảo tấm tắc khen là chuyện kỳ rồi nói:
- Những phu khiêng ngựa kiệu phải là những tay dũng sĩ mới được. Nếu không
lúc Trương lão ca hô xung phong, bốn tên kiệu phu khiêng chạy lùi lại thì thật
hỏng bét.
Tôn Tư Khắc đáp:
- Đúng thế! Trương hầu gia lâm trận, sau kiệu phải có đao phủ thủ đi theo
đề phòng khi bọn kiệu phu muốn lùi lại là bị chém liền.
Tôn Tư Khắc lại kể cả việc Triệu Lương Đống lấy Dương Bình Quan, bình
định Hán Trung, chiếm cứ Thành Đô, đánh xuống Côn Minh. Hầu gia lập nhiều công
lớn nên Hoàng thượng phong y làm Dũng lược tướng quân, kiêm tổng đốc Vân
Quí, gia hàm Binh bộ thượng thư.
Vương Tiến Bảo cùng hắn vì ra sức đánh giặc mà được thăng chức lên Đề
đốc.
Vi Tiểu Bảo thấy hắn mặt mày hớn hở, mà gã không gặp cơ hội thịnh vượng,
nên lộ vẻ buồn phiền. Có điều bốn người hảo bằng hữu của gã đều lập được đại
công, phong quan lớn, gã cũng nức lòng nở dạ cho đồng bạn.
Tôn Tư Khắc nói:
- Bọn thuộc hạ thường nói với nhau: Mấy năm nay được đi đánh trận thật là
khoan khoái! Uống nước nhớ nguồn. Đây là nhờ ơn tri ngộ của Hoàng thượng, cùng
đức tiến cử của Vi Tước gia...
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp:- Giả tỷ Vi Tước gia làm Bình Tây Đại nguyên soái dẫn người bọn thuộc hạ đi
đánh Ngô Tam Quế thì hay biết chừng nào!
Hắn lại kể:
- Triệu nhị ca và Vương tam ca hai người thường gây lộn với nhau, có khi cả ở
trước mặt Hoàng thượng, Trương đại ca cũng không dẹp nổi. Hoàng thượng mấy lần
đã nhắc tới Vi tước gia. Ngài phán bảo họ gây lộn thế này thì có điều không phải
với Vi tước gia. Hai người mới thôi không dám gây gổ nữa.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười hỏi:
- Hai vị đó hễ thấy mặt nhau là gây lộn. Nhưng sao đã làm đến Đại tướng
quân mà tính nết cũng không thay đổi?
Tôn Tư Khắc đáp:
- Thế mới thành chuyện. Hai vị còn làm tấu chương kể tội nhau nữa. May mà
được Hoàng thượng khoan hồng đại độ, nhất thiết bỏ đi không xét. Nếu không thì
e cả hai đều bị cách chức rồi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Tình trạng của lão tiểu tử Ngô Tam Quế ra làm sao? Tôn tứ ca có nắm bím
tóc mà đá vào đít con mẹ nó mấy cước không?
Tôn Tư Khắc lắc đầu đáp:
- Lão tiểu tử đó hên vận lắm...!
Vi Tiểu Bảo kinh hãi hỏi:
- Hắn trốn thoát rồi ư?
Không phải đâu. Hắn đi đến thất bại đến đấy. Những đất chiếm được cũng bị
mất hết. Hắn nhận ra không chống được nữa liền làm Hoàng đế cho thỏa chí bình
sinh trước khi lâm tử. Hắn liền mặc áo Hoàng bào lên ngôi Đại bảo, đóng đô ở
Hành Châu. Bọn thuộc hạ nghe nói hắn lên làm Hoàng đế liền vào đánh một trận
nhừ đòn. Hắn vừa tức giận vừa kinh hãi rồi lìa bỏ cõi đời.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Té ra là thế! Nếu vậy thì thật phước cho lão tiểu tử.Tôn Tư Khắc nói:
- Ngô nghịch chết rồi, bọn thuộc hạ cùng chư tướng của hắn liền lập cháu là
Ngô Thế Phiên lên kế vị, chạy lui về đóng ở Côn Minh.
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp:
- Triệu nhị ca đánh tới Côn Minh bắt bọn thuộc hạ của hắn là Đại tướng Hạ
Quốc Tương, Mã Bảo chém đầu. Ngô Thế Phiên cũng tự sát. Thế là thiên hạ thái
bình.
Vi Tiểu Bảo nói:
- ở Côn Minh có một món quốc bảo, không hiểu ra sao?
Tôn Tư Khắc hỏi lại:
- Món quốc bảo gì? Thuộc hạ không nghe ai nói tới.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đây là một món quốc bảo sống động, một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ tên
gọi Trần Viên Viên.
Tôn Tư Khắc nói:
- Té ra là Trần Viên Viên. Thuộc hạ không hiểu nàng lạc lõng nơi đâu, nàng
chết trong đấm loạn quân hay trốn đi rồi?
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!
Gã nghĩ bụng:
- A Kha là vợ ta thì Trần Viên Viên là nhạc mẫu đại nhân chính thức. Triệu nhị
ca mà bắt được bà, y biết bà là nhạc mẫu của ta, dĩ nhiên đưa đến Thông Cật
đảo để hai mẹ con được đoàn tụ. Mẹ con nàng đoàn tụ hay không đoàn tụ ta
cũng chẳng cần, nhưng nhạc mẫu và nữ tế đoàn tụ mới là tuyệt diệu. ta chưa cần
nói đến chuyện gì khác. Nguyên một việc được nghe bà gẩy đàn tỳ bà, hát khúc
Viên Viên đã là hay lắm rồi! Trượng mẫu nương ở đảo Thông Cật mà không ăn
được, nhưng nữ tế nhìn trượng mẫu phải đếm chảy nước miếng là cái chắc.A Kha nghe nói mẫu thân không hiểu lạc lõng nơi đâu, tuy cô bị Cửu Nạn bắt
trộm đem đi từ ngày còn nhỏ, không ở bên mẫu thân, nhưng dù sao cũng mẫu nữ
thâm tình, vẻ thương tâm lộ ra ngoài mặt.
Vi Tiểu Bảo khuyên cô bất tất phải lo âu. Gã còn nói bất luận mẫu thân cô
đi tới đâu, Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi cũng theo kè kè bên cạnh, không
dời nửa bước.
Gã nói:
- A Kha! Hồ đại ca võ công rất cao thâm, nàng đã được mắt thấy rồi đấy. Y
bảo vệ một mình lệnh đường là việc dễ như trở bàn tay.
A Kha cho là gã nói có lý nên cũng bớt nỗi bi ai.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên vỗ bàn la:
- Trời ơi! Hỏng rồi!
A Kha kinh hãi hỏi:
- Điều chi? Ngươi bảo mẫu thân ta gặp nguy hiểm rồi chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bà chẳng có chuyện gì nguy hiểm mà là một chuyện đại nguy hiểm cho ta.
Hồ đại ca đã cùng ta tám lạy kết giao thành một đôi nghĩa huynh nghĩa đệ. Nếu y
gặp chỗ vắng vẻ hoang lương tất cùng mẫu thân nàng làm chuyện nọ chuyện kia thì
ra y trở nên nhạc phụ của ta hay sao? Trường hợp này khiến cho vai vế thành rối
bét.
A Kha bĩu môi lườm gã nói:
- Hồ bá bá... à quên, Hồ đại ca là con người thành thực, mực thước, ngươi
tưởng bao nhiêu đàn ông trong thiên hạ đều giống ngươi, hễ thấy đàn bà là ôm
đại lấy rồi làm chuyện nọ chuyện kia cả hay sao?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Lại đây! Chúng ta ôm nhau một lúc.
Gã nói rồi giang tay, ôm lấy A Kha.Vi Tiểu Bảo sau khi được thăng chức Nhất đẳng Thông Cật bá, bọn nhà bếp,
nam bộc, nữ tỳ cũng thêm lên mấy chục người. Trên đảo thành ra náo nhiệt.
Vi Hổ Đầu còn nằm trong cái nôi, bú sữa mẹ đã được phong tước Vân kỵ úy.
Cách sinh hoạt trên hoang đảo ăn toàn ngọc thực, mặc toàn gấm vóc lụa là,
thật là vinh hoa phú quý! Có điều cuộc sống an nhàn bình thản quá cũng chẳng
lấy làm chi thú vị.
Vi Tiểu Bảo nghĩ trăm phương nghìn kế để gây chuyện động trời cho thành
những vụ cổ quái. Gã cho là nếu không làm việc hoang đường thì còn chi là sinh
thú?
Nhưng bảy vị phu nhân người nào cũng nghiêm cẩn, ngày đêm quản cố gã. Cả
Công chúa nguyên là con người ngang ngược nhất cũng không chịu theo gã gây
chuyện sóng gió. Thế là Nhất đẳng Thông Cật bá như người bị cột hết tay chân,
chỉ còn đường thở ngắn than dài.
Vi Tiểu Bảo đã được nghe Vương Tiến Bảo kể chuyện đánh Ngô Tam Quế từ
trận lớn cho chí trận nhỏ. Khi thì muôn vàn gian nan, khi thì khoái trá mê ly. Gã
tiếc mình không được dự vào những trận đó để phô trương tài nghệ.
Gã tự nhủ:
- Nếu mình cũng hiện diện ở các nơi chiến trận thì nhất quyết không để Ngô
Tam Quế chết một cách dễ dàng cho hết chuyện, mà phải nghĩ cách bắt sống hắn
bỏ vào tù xa đưa qua đường Hồ Nam Hành Châu lên tới Bắc Kinh.
Gã tự nhủ:
- Trong khi đó ta lập ra một thể lệ: Ai muốn coi mặt Ngô Tam Quế phải trả
năm đồng. Muốn nhổ bọt vào mặt hắn thì lấy một lạng. Trẻ con giảm phần nửa. Mỹ
nữ coi miễn phí. Bách tính trong thiên hạ đều căm hận tên Hán gian này thấu
xương, mà Vi Tiểu Bảo được xài không hết tiền.
Gã nghĩ tới bảy vị phu nhân, hai cậu trai, một cô gái luôn luôn theo sát bên
mình thì chẳng khác gì phải đeo mười khối đá lớn trên đầu trên cổ.Gã tính rằng muốn đem tất cả đi rời khỏi Thông Cật đảo, thật khó khăn vô
cùng. Chi bằng bỏ hết mười người kia lại, nghĩ cách chuồn đi một mình có phần dễ
dàng hơn.
Vi Tiểu Bảo tiễn chân Vương Tiến Bảo trở về rồi, ngày nào gã cũng băn
khoăn lo nghĩ về chủ ý mình.
Một hôm Vi Tiểu Bảo ngồi trên tảng đá lớn buông câu tưởng tượng ra mình
cưỡi trên lưng một con rùa lớn chạy ra biển cả, lướt sóng mà đi về thẳng tới Trung
Nguyên là một cảnh khoan khoái nhất.
Ngày đã gần tới tiết Trung thu, nhưng khí trời vẫn nóng bức.
Vi Tiểu Bảo cầu cá một lúc rồi trong lòng buồn bực, ngồi tựa phiến đá