Hồng phu nhân giật mình kinh hãi, đang ngồi nhảy vọt lên, hai tay vỗ vào nhau đánh " chát" một tiếng.
Hơn hai chục thanh niên áo xanh chống kiếm đứng cản trở trước mặt Thanh Long sứ. Tiếp theo thêm mấy chục người tiến lại bao vây lão.
Thanh Long sứ cười ha hả, dõng dạc lên tiếng :
- Phu nhân ? Phu nhân giáo huấn bọn con nít này toàn là bị thịt, Giáo chủ tưởng trông vào lũ nhỏ đó để lập công phá địch mà thành tựu được ư ?
Công phu trấn tĩnh của Hồng giáo chủ thật đã đến trình độ siêu quần xuất chúng. Lúc nãy bảy thiếu niên đâm chết Trương Chí Linh, Lão đã lờ đi như không thấy. Bây giờ Thanh Long sứ đâm chết tám thiếu niên áo xanh, lão cũng không thay đổi sắc mặt, cứ ngồi yên trên ghế thuỷ chung chẳng nói câu gì .
Hồng phu nhân đưa mắt nhìn trượng phu,dường như có ý bẽn lẽn. Mụ lại ngồi xuống mĩm cười nói :
- Thanh Long sứ ? Kiếm pháp của người thật là cao minh. Bữa nay. . .
Mụ chưa dứt lời bỗng nghe những tiếng choang choảng nổi lên ầm ầm.
Trong nhà đại sảnh mấy trăm nam tử thiếu niên tay cầm trường kiếm đều lả tả rớt xuống đất.
Quần hào rất lấy làm kỳ, đảo mắt nhìn thấy bao thiếu niên mình co rúm lại, số đông đã té nhào.
Mọi người đều nhức đầu hoa mắt chân không đứng vững. Người nào công lực kém một chút ngã lăn ra trước. Còn ai chưa ngã thân hình cũng lảo đảo rồi té xuống sau.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong nhà đại sảnh, người nằm ngổn ngang. Hồng phu nhân la hoảng, ấp úng hỏi :
- Tại . . .tại sao vậy ?
Người mụ cũng nhũn ra từ trên ghế trúc tụt xuống.
Thanh Long sứ vẫn đứng nghiễm nhiên, tay cầm hai thanh đoản kiếm, bật lên những tiếng cười hung dữ hỏi :
- Giáo chủ ! Lão gia tàn sát anh em, ngờ đâu cũng có ngày nay. Bây giờ lão tính sao đây ?
Hai thanh đoản kiếm đập vào nhau đánh "chát" một tiếng. Hắn dẫm lên những người dưới đất xông tới trước mặt giáo chủ.
Hồng giáo chủ hắng dặng một tiếng đáp :
- Chưa chắc ngươi đã làm gì được ta.
Lão xoay tay nắm lấy tay ghế bẻ mạnh một cái.
Một tiếng "rắc" vang lên ? Tay ghế gãy rời, lão cầm trong tay.
Thanh Long sứ không ngờ Hồng giáo chủ còn động thủ được, hắn không khỏi giật mình kinh hãi, lùi lại một bước. Nhưng lão tự nhủ :
- Công lực lão này ghê thật ! Lão chống được dược lực, nhưng chỉ trong khoảnh khắc rồi cũng té nhào. Vậy ta hãy cầm cự một lúc rồi sẽ tính.
Hắn nghĩ vậy liền hỏi :
- Giáo chủ ? Thần Long giáo ta lớn mạnh là thế mà bị đổ vỡ tan tành vì ai gây nên tai hoạ ? Bây giờ lão nhân gia đã biết chưa ?
Hồng giáo chủ "hừ" một tràng rồi đột nhiên từ trên ghế tuột xuống ngồi phệt dưới đất. Chiếc ghế trúc bị lão đè xập một nửa.
Thanh Long sứ cả mừng sấn sổ tiến lại.
Bất thình lình nghe đánh véo một tiếng. Một vật đem theo kình phong mãnh liệt bay tới trước ngực.
Thanh Long sứ cực kỳ kinh hãi vung song kiếm lên chém "soạt" một nhát.
Lập tức vật đó bị chém làm hai đoạn.
Nguyên Hồng giáo chủ đã bẻ gãy được tay ghế trúc, vận hết sức bình sinh liệng tới, uy thế không phải tầm thường. Nửa khúc trên đứt rồi mà luồng cường lực hãy còn ghê gớm.
Sột một tiếng vang lên? Khúc tre cắm vào trước ngực Thanh Long sứ, đụng gãy năm sáu rẻ xương sườn đâm vào tới tim phổi.
Thanh Long sứ lên một tiếng rồi im bặt. Luồng hơi trong phổi bị nghẹt không đưa lên được nữa thành ra tắc họng.
Người Lão lảo đảo mấy cái. Hai thanh đoản kiếm trong tay gã rớt xuống, cắm vào mình hai gã thiếu niên.
Hai gã này tứ chỉ mềm nhủn, không cử động được, nhưng miệng rú lên vì đau đớn.
Mấy trăm nam nữ thiếu niên thấy giáo chủ thi triển thần oai đánh ngã được thanh Long sứ liền lớn tiếng hoan hô.
Lại thấy Hồng giáo chủ tay mặt chống xuống đất gắng gượng đứng lên.
Nhưng chân phải chưa đứng lên thì cả hai gối đã nhũn ra lại té nhào lăn đi mấy cái, trông rất thảm hại.
Diễn biến này khiến cho mọi người hiểu rằng giáo chủ tình trạng cũng như họ vậy. Vì trong người trúng phải chất kịch độc nên gân cốt mềm xèo, da thịt tê bại chẳng khác gì phế nhân.
Nên biết trước nay giáo chủ vẫn giữ thái độ cực kỳ trang nghiêm. Trước mặt giáo chúng ít khi lão nói một câu. Tiếng cười thì lại càng hiếm lắm. Hiên giờ tình trạng lão khó coi thế này, dĩ nhiên luồng lực đạo trong mình mất hết .
Mấy trăm giáo chúng trong nhà đại sảnh đều ngã lăn ra hết. Chỉ còn một người đứng ngay ngắn.
Người này thấp lủn thun, nhưng đứng giữa mấy trăm tên nằm lăn dưới đất cung chẳng khác gì con hạc cao nhất giữa đàn gà.
Gã chính là Vi Tiểu Bảo .
- Vi Tiểu Bảo ngửi thấy mùi u hương xông vào mũi từng hồi khiến cho tâm thần khoan khoái, toàn thân ám áp dễ chịu không bút nào tả xiết ?
Gã đưa mắt nhìn quanh thấy hết thảy mọi người đều nằm lăn dưới đất, gã tuyệt nhiên không hiểu tại sao lại xảy ra diễn biến này.
Vi Tiểu Bảo đứng ngẩn người ra một lúc, bỗng gã thò tay kéo Lục Tiên Sinh hỏi:
- Lục Tiên Sinh ! Người ta làm gì thế này ?
Lục Tiên Sinh càng thấy làm kỳ, ngập ngừng hỏi lại :
- Công tử ! Công tử không trúng phải chất kịch độc ư ?
Vi Tiểu Bảo cũng thấy thật kỳ quái bèn hỏi lại :
- Trúng độc ư ? Tại hạ . . .không biết.
Gã định đỡ Lục Tiên Sinh đậy, nhưng chân gã chẳng còn chút sức lực nào, đành ngồi phệt xuống.
Lại thấy Thanh Long sứ một tay vịn cột mình lảo đảo như người say rượu.
Lão ho không ngớt.
Lục Tiên Sinh hỏi :
- Hứa đại ca ! Ðại ca sử chất độc gì vậy ?
Thanh Long sứ không trả lời, miệng lảm nhảm :
- Ðáng tiếc ! . . .Ðáng tiếc . . . sắp thành công rồi lại hỏng . . .Ta không làm gì được nữa rồi.
Lục Tiên Sinh hỏi tiếp :
- Hứa đại ca sử dụng "Thập hương nhuyễn cân tán" ? hay là " Thiên lý tiêu hồn hương" ? Hay là " Hóa huyết hủ . . .cất phấn " ?
Y hỏi liền ba thứ độc dược. Khi nói tới "Hóa huyết hủ cất phấn" thanh âm y run lên, tỏ ra cực kỳ sợ hãi.
Thanh Long sứ bị thương ở lá phổi mé hữu nổi những cơn ho kịch liệt.
Lục Tiên Sinh lại hỏi :
- Tại sao Vi công tử lại không trúng độc ? À phải rồi ?
Y đột nhiên tỉnh ngộ. Hai tiếng "phải rồi" y nói rất lớn.
Lục Tiên Sinh lại nói tiếp :
- Hai thanh kiếm của đại ca đã bôi chất " Bách hoa phúc xà cao". Diệu kế !
Thật là diệu kế ! Vi công tử ! Công tử thử ngửi thanh kiếm xem có mùi thơm không ?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
- Trên thanh kiếm có chất độc, ta đừng ngửi là hơn.
Gã liền đáp :
- Ở đây có mùi hoa thơm sực nức.
Lục Tiên Sinh lộ vẻ vui mừng nói :
- Phải rồi ? Tứ bách hoa phúc xà cao này hòa với máu tươi bốc lên mùi thơm ngào ngạt. Nó là bí pháp để luyện chế hương liệu , người thường ngửi vào chỉ thấy tinh thần khoan khoái, nhưng bọn tại hạ ở trên đảo Linh Xà ai cũng quyen uống rượu hùng hoàng để tránh rắn độc. Mùi hương này đụng vào rượu hùng hoàng làm cho gân cốt người ta mềm xèo, lâu đến mười hai giờ cũng chưa tiêu tan. Hứa đại ca ! Ðại ca làm như vậy thật là diệu kế. Trên đảo này cấm ngặt không ai được đem Bách hoa phúc xà cao đến. Té ra đại ca đã chuẩn bị từ trước. Chắc là đại ca đã ba bốn tháng nay không uống rượu hùng hoàng.
Thanh Long sứ ngồi phệt trên mình hai gã thiếu niên lắc đầu nói :
- Người tính không bằng trời định. Cuối cùng mình lại trúng phải độc thủ của Hồng An Thông.
Hai gã thiếu niên thét lên :
- Tên cuồng đồ này ? Ngươi thật to gan lớn mật, dám đem cả thanh danh giáo chủ ra mà hô hoán.
Thanh Long sứ cười khanh khách, gắng gượng đứng lên. Hắn lượm một thanh trường kiếm chậm chạp bước đi từng bước tiến về phía Hồng giáo chủ rồi lớn tiếng hỏi :
- Danh tự Hồng An Thông không nói được ư ? Vậy bây giờ ta giết tên ác tặc này có được hay không ?
Mấy trăm nam nữ thiếu niên đều bật tiếng la hoảng.
Sau một lúc Hoàng Long sứ cất giọng khàn khàn đáp :
- Ðại ca ? Nếu mà đại ca giết được Hồng An Thông thì toàn thể anh em tôn đại ca lên làm giá chủ Thần Long giáo , toàn thể anh em hãy hô lớn :
"Chúng ta vâng lệnh của Hứa giáo chủ, một dạ trung thành"
Trong nhà đại sảnh yên lặng một lúc rồi có mấy chục người hô :
- Chúng ta vâng lệnh của Hứa giáo chủ, một dạ trung thành.
Nhưng tiếng hô có người tỏ vẻ kiên quyết, có tiếng ra chiều miễn cưỡng, thành ra so le không đều nhau.
Thanh Long sứ chậm chạp bước đi được hai bước lại ho một tiếng. Người lão lảo đảo mấy cái cơ hồ muốn té.
Thanh Long sứ bị thương rất nặng mà miễn cưỡng nói ra miệng muốn hạ sát giáo chủ.
Hồng phu nhân bỗng nổi chàng cười khanh khách nói :
- Thanh Long sứ ! Khí lực đại ca đã kiệt rồi, cặp giò cũng không còn một chút hơi sức. Máu tươi trước ngực không ngớt chảy ra, chẳng còn bao nhiêu nữa là hết sạch, Hứa đại ca không làm gì được đâu. hãy ngồi xuống mà nghỉ kẻo mệt quá. Phải rồi ? Ðại ca ngồi nghỉ một lúc chờ miệng vết thương chảy hết máu rồi đại ca chết đi cho được khoan khoái. Chết mà khoan khoái cũng là phước lắm !
Mụ càng nói âm thanh càng ngọt ngào, dễ nghe.
Thanh Long sứ đi được mấy bước đột nhiên ngửa người ra té xuống.
Hoàng Long sứ lại lên tiếng :
- Mê hồn đại pháp của phu nhân thật là uy lực vô biên !
Lão hỏi móc Thanh Long sứ :
- Hứa Tuyết Ðình ! Ngươi là một tên gian tặc trong lòng u mê, mơ tưởng càn rỡ ! Con mẹ nó ! Ngươi muốn làm giáo chủ ư ? Ngươi hãy thử nhìn vào chậu nước tiểu xem có đáng làm giáo chủ không ?
Xích Long sứ là Vô căn đạo trưởng mắng:
- Hoàng Long sứ ! Mi thật là quân tiểu nhân, đê hèn hết chỗ nói, chỉ tìm đường thuận gió giương buồm, hết nịnh hót bên này lại bợ đỡ bên kia. Chân tay lão đạo nào mà cử động được thì việc đầu tiên là phanh thây mi đó.
Hoàng Long sứ hỏi :
- Ngươi làm gì mà hung hăng thế ? Ta . . .ta . . .
Lão toan nói nữa thì thấy Thanh Long sứ Hứa Tuyết Ðình lại lảo đảo đứng lên, xem chừng cuộc tranh chấp này chưa biết ai chết về tay ai, nên lão dừng lại không dám nói nữa.
Lúc này mấy trăm người trong sảnh đường đều giương mắt lên nhìn chằm chặp vào người Hứa Tuyết Ðình.
Hồng phu nhân lại cất giong ôn nhu :
- Hứa đai ca ? Ðại ca mệt lắm rồi ! Ngồi xuống thôi ! Ðại ca không sống được thì chết đi cho khoan khoái.
Hứa Tuyết Ðình khụt khịt luôn mấy tiếng rồi há miệng ngáp dài.
Lần này Hứa Tuyết Ðình không đứng dậy nữa nhưng trong lòng vẫn sáng suốt . Lão biết mình không đứng dậy để hạ sát giáo chủ thì trong mấy trăm người, giáo chủ công lực thâm hậu hơn cả, nhất định chất độc trong mình sẽ được hoá giải trước tiên. Thế là tất cả đều mắc vào độc thủ của hắn.
Lão nghĩ vậy liền nói :
- Lục Tiên Sinh ? Tiểu đệ không cử động được nữa rồi. Tiên sinh. . .nghĩ giúp cách nào để giải quyết vụ này.
Lục Tiên Sinh lên tiếng :
- Vi công tử ? Lão giáo chủ này cực kỳ tàn ác. Chất độc trong người hắn mà hoá giải thì hắn giết chết hết. Cả công tử cũng đừng hòng sống sót. Vậy công tử mau đến hạ sát giáo chủ cùng phu nhân đi ?
Câu này Lục Tiên Sinh khỏi nói. Vi Tiểu Bảo cũng đã biết rồi. Gã liền lượm một thanh kiếm từ từ đi về phía giáo chủ.
Lục Tiên Sinh lại nói :
- Hồng phu nhân biết cách