Thời gian thấm thoát, nhoáng cái mùa hè đã kết thúc.Trong thời gian này, Tô Triệt cùng đồng đội phá được một vụ án lớn, được lãnh đạo khen thưởng và đánh giá cao, theo lời hắn nói thì là: “Tiền đồ vô hạn, trong giới cảnh sát sẽ có một ngôi sao sáng."Đại Hùng cùng Tiểu Tĩnh chia tay, mối tình đầu là xã hội đen của cô đề nghị quay lại.
Vì vậy một người đàn ông đáng tin cậy và có kinh tế ổn định như hắn liền bị một tên siêu cấp lưu manh không đáng tin cậy PK loại trừ.
Hắn liền kết luận phụ nữ đều là những người không có mắt nhìn.Tiểu Thiên đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống đại học.
Trên thực tế cuộc sống của hắn rất bận rộn.
Ngoài việc bài vở nhiều, hắn mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, làm đủ các loại công việc bán thời gian khác nhau.
Bạch Lộ mơ hồ cảm thấy hắn bị một thứ gì đó tác động.
Chuyện này cũng không có gì lạ, hắn đang là sinh viên, bạn bè xung quanh đều đến từ mọi tầng lớp giai cấp trong xã hội, có gia đình khá giả, cũng có ba mẹ là quan chức cấp cao hoặc là người giàu có.Hơn nữa, áp lực kinh tế luôn đeo bám họ.Nửa tháng trước nhận được điện thoại trong nhà, hôm trời mưa mẹ cô ra cửa liền té ngã một cái, gãy xương cẳng chân, vào bệnh viện tốn hết hai nghìn tiền thuốc, hơn nữa thuốc men của ba cô vẫn luôn không ngừng, đều là thuốc nhập khẩu nên tốn rất nhiều tiền.
Thời điểm Bạch Lộ gửi tiền cho gia đình, Tiểu Thiên lấy ra một nghìn tệ mới nhận được, cô tiếp nhận nhưng trong lòng khó chịu.
Tiểu Thiên vẻ mặt điềm nhiên nói đây là việc nên làm, hắn đã lớn, hơn nữa còn là nam nhân mạnh mẽ duy nhất trong nhà.Bạch Lộ lúc này trừ bỏ cảm động, trong lòng còn có chút lo lắng.
Tiểu Thiên quá hiểu chuyện, cũng thông minh, hơn nữa rất nhạy cảm.
Cô lo vì chuyện tiền bạc sẽ ảnh hưởng đến việc học của hắn.Nhưng mà tình hình cũng đã âm thầm phát triển theo chiều hướng mà cô lo lắng.Một tháng sau, trong ngày Quốc khánh, cô nhận được điện thoại của bạn tiểu Thiên, chần chờ mà trầm trọng nói: "Chị Bạch Lộ, tiểu Thiên đã xảy ra chuyện."Bạch Lữ đầu óc trống rỗng, thật lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, nghe đối phương nói toàn bộ.Hóa ra tiểu Thiên quen biết một vị học trưởng năm hai rất có đầu óc kinh doanh, tiểu Thiên và những người khác rất sùng bái hắn, được hắn đưa về dưới trướng.
Gần đây, đàn anh đó tìm được một công việc là lắp đặt màn hình quảng cáo điện tử ở những nơi công cộng như căng tin, tiểu Thiên cùng bọn hắn đến nhiều trường đại học khác nhau để kinh doanh.
Không biết như thế nào lại phát sinh xung đột với một nhóm người làm cùng nghề ngoài xã hội, lúc đấy bọn họ chỉ cãi nhau vài câu, không nghĩ tới lại bị đối phương phục kích trên đường về.
Bọn họ chỉ có ba người, đối phương lại có đến bảy tám người, đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết, xuất phát từ việc tự vệ cùng không cam lòng, liền bắt đầu lao vào động thủ.
Trong lúc hỗn loạn, tiểu Thiên đả thương một người bên kia, vết thương rất nghiêm trọng, lập tức được đưa tới bệnh viện.
Sau khi kiểm tra thì thấy tổn thương tới não bộ, người kia hôn mê.
Bác sĩ nói sau này có thể lưu lại di chứng, nếu nghiêm trọng thì cả đời sẽ bị liệt.Mấy người bạn của tiểu Thiên đều bị dọa ngốc, đối phương nói muốn kiện bọn họ ra tòa, nếu muốn giải quyết riêng phải bồi thường tiền thuốc men cùng với sinh hoạt phí sau này, há mồm liền muốn hai mươi vạn.Bạch Lộ nghe xong huyệt Thái Dương giật giật, hai mươi vạn, lại một con số trên trời.Bạn học tiểu Thiên nói, tiểu Thiên hiện tại đang bị đối phương giam giữ, chỉ thả hai người bọn họ ra để đi lấy tiền, nhưng hiện tại đang được nghỉ hè, bạn bè cùng lớp ai cũng về nhà hết không còn lại mấy người, bọn họ đều là sinh viên cũng không có nhiều tiền, mượn một vòng cũng chỉ kiếm được hai ngàn.
Mà bên kia chỉ cho thời gian một tuần.
Một người bạn học của tiểu Thiên cảm thấy áp lực tiền bạc liền lấy cớ trốn về nhà.Bạch Lộ nói, có thể hay không nhờ trường học hỗ trợ, hoặc gọi cảnh sát? Chuyện này không thể giải quyết bằng việc chỉ dựa vào lời nói của bọn họ.
Bạn học của tiểu Thiên liền nói không được, kỷ luật nhà trường rất nghiêm khắc, đánh nhau đều bị đuổi học.
Hơn nữa đám người kia còn nói, nếu báo cảnh sát, liền chặt đứt một ngón tay của tiểu Thiên.Bạch Lộ nghe được kinh hãi, cố gắng trấn định cảm xúc xuống nói hắn mang cô đi gặp bọn người kia.Buổi chiều cùng ngày, tại quán ăn nhanh đối diện bệnh viện, Bạch Lộ nhìn thấy nhóm người kia.Kì thật cũng chỉ có ba người đến.Cô cùng bạn học tiểu Thiên chỉ có hai người, nhân số không sai biệt nhiều, nhưng khí thế đều không bằng bọn họ.
Chưa đến giờ ăn tối, trong cửa hàng không có khách, có lẽ bị sát khí của ba người kia dọa, mấy người phục vụ đều tránh sau tủ kính.Người đàn ông đứng đầu khoảng ngoài ba mươi tuổi, hơi gầy, tóc ngắn, rất tương phản với hai tên thuộc hạ cao lớn thô kệch, khuôn mặt dữ tợn đằng sau, nhưng đôi mắt lại khôn khéo lõi đời, mang theo khí thế tàn bạo khác hẳn với những người bình thường.Bạch Lộ âm thầm hít sâu một cái, ngồi xuống nói: "Tôi muốn gặp em trai mình trước."Người đàn ông mỉm cười, "Đừng lo lắng, em trai cô được bọn tôi chăm sóc rất chu đáo.
Nếu cô muốn gặp hắn hãy mang tiền đến, tôi sẽ thả người ngay lập tức, một sợi tóc đều không thiếu."Bạch Lộ lùi lại phía sau hỏi: "Có thể cho tôi nghe giọng hắn được không? Bằng không làm sao tôi có thể biết lời của anh là thật hay giả?"Người đàn ông khoát tay, thuộc hạ của hắn liền móc điện thoại ra bấm một dãy số, đưa cho Bạch Lộ, cô tiếp nhận, "Này" một tiếng, bên kia lập tức nhận ra, "Chị?"Cô áp xuống âm thanh nghẹn ngào, "Là chị, tiểu Thiên, em thế nào rồi?"Giọng tiểu Thiên có chút ngớ ra, "Chị ơi, em xin lỗi, gây phiền phức cho chị rồi."“Trước hết đừng nói chuyện này, chị hỏi em, em thật sự đánh trọng thương người kia sao?” Bạch Lộ nói lời này liền nhìn người đàn ông kia, hắn giơ hai tay nhún nhún vai.
Bên kia trầm mặt một chút, sau đó ảo não nói: "Lúc ấy em chỉ muốn tự vệ, thuận tay cầm lên một viên gạch, không nghĩ tới..."Bạch Lộ nhắm mắt lại, xem ra việc này không thể trốn tránh.
Tiểu Thiên bên kia nói tiếp: "Chị, ngàn vạn lần đừng đáp ứng bọn họ, cùng lắm thì mất một ngón tay, em lại không có giết người, bọn họ có thể lấy mạng em được sao?"Cúp điện thoại, Bạch Lộ trầm ngâm một chút, sau đó bắt đầu thương lượng: "Hai mươi vạn không phải số tiền nhỏ, tình huống của chúng tôi các người cũng thấy rồi, căn bản không kiếm ra."Người đàn ông nhếch miệng cười: "Bạch tiểu thư, hôm nay tôi mở miệng nói thẳng, đừng nghĩ chúng tôi đây tống tiền.
Không nói những cái khác, đó là phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Anh trai tôi đã ở trong căn phòng đó được ba ngày, một ngày hết bao nhiêu tiền cô biết không? Nể tình em cô là sinh viên nghèo, bằng không năm mươi vạn cũng không giải quyết được chuyện này."Trước khi đến đây, cô đã đến bệnh viện với bạn học của tiểu Thiên, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đó đang nằm trong khu ICU với mặt nạ dưỡng khí trên mặt.
Cô cũng nghe qua bác sĩ nói, cùng với lời của hắn khá tương đồng.Cô thở ra một hơi, tự giễu mà cười một chút: "Việc này cũng không thể làm khó người khác được, có câu đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc , cùng lắm thì, em trai tôi tùy các người xử trí, muốn chém muốn giết cứ tùy tiện.
"Khi cô nói ra lời này, rõ ràng cảm nhận được bạn học tiểu Thiên ngồi bên cạnh thân thể chấn động, không dám tin nhìn về phía cô.Sau khi ba người kia rời đi, Bạch Lộ vẫn kẹt trên ghế thật lâu không nhúc nhích.
Mãi đến khi cậu bạn kia lo lắng mà kêu một tiếng, "Chị Bạch Lộ?" Cô mới hoảng hốt mà ngẩng đầu, hai mắt đầy tơ hồng.Cậu bạn kia cắm ống hút vào ly sữa đậu nành, đưa đến trước mặt cô, "Chị uống một chút đi?"Bạch Lộ cầm lấy một cách máy móc, ngây ngốc nói: "Cảm ơn" một tiếng rồi hút một ngụm, chất lỏng ấm áp chảy xuống cổ họng đi vào dạ dày, tựa hồ sưởi ấm trái tim mệt mỏi lạnh lẽo của cô.Cô cúi đầu im lặng uống sữa đậu nành, bạn học tiểu Thiên hối hận nói: "Em xin lỗi."Sau đó thật nhanh thắp cháy lại hy vọng, "Lúc này chỉ còn mười vạn, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, để em xem có thể cùng gia đình thương lượng mượn tiền không ..."Chuyến đi này coi như cũng có ích, lời nói tàn nhẫn kia của cô cuối cùng cũng có tác dụng.
Bên kia giảm giá còn một nửa, kỳ hạn không thay đổi, năm ngày sau một tay giao tiền, một tay đổi người.
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, mười vạn hay hai mươi vạn, bản chất cũng không thay đổi, vẫn là một số tiền rất lớn đối với cô.Bước ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, Bạch Lộ từ chối khéo léo đề nghị đưa cô về của Dương Sấm.
Cô vẫn có thể đứng dậy, biết đường về nhà, cũng biết nên ngồi xe nào.
Khi còn nhỏ thường nghe bà cô nói, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
Nếu tránh không khỏi, phải gắng sức đuổi theo.Nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, vừa rồi gắng sức chống đỡ trước mặt những người kia, Dương Sấm vừa đi sự kiên cường của cô cũng biến mất không còn.
Cô mệt mỏi, cũng rất cô đơn, muốn cùng ai đó tâm sự.
Cúi đầu tìm di động, vừa ấn vào liền phát ra một tiếng píp, sau đó màn hình đen kịt.Hết pin thật đúng lúc.Cô ngẩng đầu lên, phía trước có một bốt điện thoại.Đút tiền xu vào, lúc quay số Bạch Lộ có chút do dự.
Rồi nhớ đến giọng nói vọng bên tai Nữ tử rời nhà một mình ở bên ngoài không dễ dàng, gặp phiền toái thì gọi điện thoại cho tôi .
Cô cắn răng một cái, nhấn những con số đã nhớ kỹ trong đầu.Điện thoại vang vài tiếng rốt cuộc có người bắt máy, là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi ai vậy?"Bạch Lộ kinh ngạc một chút, hỏi: "Đây là điện thoại của Tô Triệt sao?""Đúng vậy,