Hôm nay Bạch Lộ rất khác với ngày thường.
Trước kia cả người chỉ mặc những bộ quần áo cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng bị mái tóc che khuất một nửa.
Hôm nay lại lộ ra vầng trán mịn màng trơn bóng, quả nhiên là một mỹ nhân, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ thê lương, hai mảnh môi mỏng vì được tô son mà trở nên đỏ mọng, hấp dẫn mê người.Mà bộ váy trên người càng làm nổi bật dáng người cô, chiếc áo bó mỏng lộ rõ xương quai xanh xinh đẹp, bờ vai mảnh khảnh cùng cánh tay trắng như tuyết.
Ngực không lớn nhưng cũng đầy đặn mượt mà.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh còn nghĩ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng lúc này, đứa trẻ đó đã trường thành, trong sáng nhưng không non nớt, gợi cảm nhưng không dung tục.Trình Úc bất động thanh sắc ở trong lòng âm thầm đánh giá xong, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Hôm nay cho cô một bất ngờ."Vừa lòng nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, hắn lên tiếng: "Trước tiên ra ngoài xử lý một việc trước."Nói xong cầm điều khiển từ xa mở cửa, giơ tay ôm cô vào lòng bước ra ngoài.Bạch Lộ không hiểu chuyện gì, hắn đi xử lý công việc tại sao còn kéo cô theo? Chuyện này có liên quan gì đến cô sao? Sau đó trong lòng suy nghĩ về việc có nên bỏ trốn khỏi hắn.
Trình Úc dường như đoán ra, nắm lấy tay không cho cô có cơ hội bỏ chạy.
Hắn bước đi rất nhanh, Bạch Lộ đi giày cao gót ba phân không quen nên chỉ có thể loạng choạng bước theo.Xuống lầu liền thấy xe hắn dừng ở cửa, tiểu Đồng bước xuống mở cửa, sửng sốt nhìn Bạch Lộ một lát, Trình Úc đẩy mạnh cô vào, chính mình theo sau.Ngay khi đóng cửa lại, chiếc xe lập tức trượt ra một cách nhẹ nhàng, hòa vào dòng xe cộ.Bạch Lộ trong lòng bất an, lo lắng hỏi: "Đi đâu?"Trình Úc nhìn cô một cái, mặt không biểu tình nói một câu: "Giải quyết nhu cầu sinh lý."Quả nhiên thấy khuôn mặt cô trắng bệch.Không bao lâu, xe dừng lại, Trình Úc lôi kéo cô xuống, tiểu Đồng lái xe rời đi.
Bạch Lộ lúc này mới phát hiện đằng sau cũng có một chiếc xe màu đen theo sát.Ngẩng đầu lên, lại là khách sạn.Trái tim của Bạch Lộ lần nữa vọt lên tận cổ.Cũng may sau khi lên lầu thì vào một phòng ăn riêng tư.
Trình Úc ngồi xuống bắt đầu bình tĩnh gọi món, thấy Bạch Lộ ở một bên phát run, liền gọi phục vụ tăng nhiệt độ điều hòa lên chút.
Gọi đồ ăn xong, người phục vụ quay lại bưng một mâm đựng trái cây và trà đặt lên bàn." Trình Úc cầm điều khiển từ xa bật TV lên, giọng nói phát ra trong căn phòng trống trải khiến cô bình tĩnh một chút.Tình cờ chính là, trên TV đang chiếu bản tin thời sự, nói về việc nữ sinh cao trung đi gặp một người quen trên mạng, sau đó bị hạ thuốc đưa tới khách sạn, cô ấy bị cưỡng hiếp tập thể và chết vì mất quá nhiều máu.Bạch Lộ xem đến hãi hùng khiếp vía, không khỏi liên tưởng đến lúc nãy chính mình một thân một mình ở trong phòng khách sạn, cô liếc mắt nhìn người đàn ông, lại vừa lúc tầm mắt hắn quét tới.
Cô vội vàng thu hồi, đồng thời sinh ra vài phần xấu hổ.Diễn biến tiếp theo là cuộc thảo luận giữa người dẫn chương trình và các chuyên gia.
Những từ hiếp dâm / cưỡng dâm / dụ dỗ / cưỡng hiếp / tập thể liên tục được nhắc đến.
Bạch Lộ càng thêm quẫn bách, gương mặt đỏ bừng, cô hy vọng hắn đổi kênh, nhưng điều khiển nằm trong tầm tay hắn, mà hắn vẫn bình tĩnh nhìn vào màn hình, như thể đang xem một cách say mê...Cô không khỏi ở trong lòng nhỏ giọng mắng, biến thái biến thái biến thái.Thẳng đến khi chương trình kết thúc một lúc lâu, Bạch Lộ mới bình phục nội tâm dao động, sau đó hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tại sao lại là anh?"Trình Úc nhìn qua, thanh âm trầm thấp hỏi, "Cô hy vọng đáp án là gì?"Tâm Bạch Lộ nhảy dựng, cô cũng không biết.Hắn thu hồi tầm mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Khách sạn kia là của tôi, vừa mới thu mua tháng trước."Bạch Lộ sửng sốt, khách sạn đó là của hắn? Sau đó liền thông suốt, nói như vậy, từ ba ngày trước cô đến phỏng vấn, hắn đều đã biết hết, cô lại lần nữa nghĩ đến từ kia, tự rước lấy nhục.Cùng thời gian, tiểu Thiên nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp trằn trọc.Đây là một tầng hầm ngầm, nguồn sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn tuýp kiểu cũ, tản ra ánh sáng bạch quang, kèm theo đó là tiếng dòng điện rít lên.
Bên cạnh là bức tường loang lổ nét vẽ bậy, còn có một ít màu đỏ sậm như vết máu.Đã là ngày thứ tư.Cửa mở ra, một thanh niên tóc vàng thò đầu vào, nhìn đồ ăn bày trên mặt đất trước cửa, tấm tắc hai tiếng: "Vẫn không ăn sao, định chơi trò tuyệt thực à?" Nói xong nhìn lên giường liếc một cái, như là xác định xem cậu còn thở không, ngay sau đó lùi về, rầm một tiếng khóa cửa lại.Tiểu Thiên thở dài.Đói chết cũng được, đỡ phải để chị tìm cách cứu hắn, một nữ nhân yếu đuối có thể có biện pháp nào?Hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.Đối mặt với thực tế phũ phàng, hắn rốt cuộc cảm nhận được sự bất lực.
Cái gì mà tài cao sinh thiên chi kiêu tử, dưới tiền tài và bạo lực, hết thảy đều là chó má.Bên ngoài một trận ầm ỹ, cửa lại lần nữa mở ra.
Lần này có một tiếng hô, "Dậy đi, sinh viên đại học."Không phải giọng của tên tóc vàng, tiểu Thiên kinh ngạc quay đầu, là người đàn ông cầm đầu ở đây, lúc trước gặp qua một lần, rất hung tợn, bên cạnh còn có một người, một chiếc đầu tóc xoăn tự nhiên, trong miệng ngậm điếu thuốc, cười như không cười nhìn hắn.Tên cầm đầu hướng hắn xua xua tay, "Cậu có thể đi rồi."Tiểu Thiên bật dậy, đeo giày vọt ra cửa, hỏi: "Anh là ai? Chị tôi đâu?"Tóc Xoăn uể oải cầm điếu thuốc, lười nhác mở miệng, "Gấp cái gì, chờ lát nữa sẽ thấy." Sau đó đánh giá hắn một chút, "Cậu không đi rửa mặt đi? Râu ria xồm xoàm không sợ làm chị cậu sợ sao?"Tiểu Thiên lo lắng, vội vàng chạy vào phòng tắm, đơn giản tắm rửa qua, tên tóc xoăn kia còn chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo mới, là hàng hiệu, hắn trực tiếp tròng lên bộ quần áo nhàu nhĩ của mình đi ra ngoài.Ra khỏi cửa vừa lúc nhìn thấy tóc xoăn tiếp nhận từ đàn em hắn một cái túi da, kéo khóa kéo ra, lộ ra một chồng tiền giấy, sau đó lấy ra ném lên bàn trà, "Đây là mười vạn, chuyện này kết thúc ở đây."Tên cầm đầu liền vội vàng đẩy lại, "Đồng ca, em làm sao có thể đòi tiền của anh được?"Tiểu Đồng xua xua tay, "Tôi cho thì cậu cứ cầm lấy, người kia không phải còn đang nằm viện sao, nếu ngày nào đó chịu không nổi, đừng quên báo tin cho tôi, tôi tặng hắn một cái quan tài tốt."Người kia cười làm lành nói: "Đồng ca thật biết nói đùa, không có lệnh của anh, hắn nào dám chết."Tiểu Đồng cũng không nhiều lời vô nghĩa, đứng dậy, hướng tiểu Thiên vẫn đang ngây ngốc ở cửa vẫy tay, "Đi thôi, tiểu tử."Sau khi xe nổ máy, những người đó vẫn cung kính cúi đầu chào.
Tiểu Thiên thu hồi ánh mắt một cách khó chịu, hỏi tiểu Đồng bên cạnh, "Chị tôi đâu?"Tiểu Đồng phun ra điếu thuốc, "Cậu học ở Hải đại?"Tiểu Thiên ừ một tiếng."Biết Đường Bội Bội không?""Không quen biết.""Là bạn gái tôi, cũng cùng trường với cậu, năm hai, khoa tài chính."Tiểu Thiên phun ra một ngụm khói, "Học không tồi, nhưng mẹ nó rất tốn tiền."Tiểu Thiên thấy người này nói chuyện không liên quan, cũng không hỏi nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe.Tiểu Đồng cười: "Còn rất quật cường, tính cách thật giống chị cậu."Tiểu Thiên vừa nghe nhắc tới chị mình, quay đầu lại nhìn hắn, tiểu Đồng nhún nhún vai nói: "Yên tâm đi, chị cậu không sao, không thiếu một cọng tóc cũng không rớt một miếng thịt, chúng ta đang đi tới chỗ chị cậu."Trong lòng bổ sung một câu, nhiều lắm thiếu một tấm màng.Trong phòng, đồ ăn đã sẵn sàng, đặt trên một chiếc bàn lớn.Bạch Lộ từ gian nan ngồi đến bây giờ đã chết lặng, lão thần kia vẫn đang nghe tiết mục kinh tế tài chính, không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì.
Trong lúc miên man suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tiểu Thiên, cô kinh hỉ đan xen mà đứng lên, tiểu Thiên nhìn thấy cô đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vành mắt đỏ lên, "Chị..."Bạch Lộ không quan tâm nhào tới, ôm chầm lấy cậu, thật lâu