"Trả thù để giữ thể diện. Melissa đang khó chịu nên đập. Đập ghế, đập bàn, đập đến không còn gì nữa thì dừng.""Cô hiểu nó quá nhỉ?""Tôi từng vào đồn cảnh sát ngồi với anh ta."~o0o~"Hãy chú ý di chuyển qua khu y tế để tiến hành kiểm tra sức khoẻ"Ria đang khoanh tay nhắm hờ mắt trên góc giảng đường, nghiêng đầu tựa như sắp ngủ, song đột nhiên nghe được những lời này liền mở mắt, ngẩng đầu nhìn sang Ather đang ngồi kế bên: "Hôm nay là ngày mấy?""Mười một tháng mười hai. Sao thế?""....." Ria không đáp, lập tức đứng phắt dậy, cầm lấy chiếc túi xách của mình rồi xông ra ngoài cửa khiến tất cả mọi người giật mình đưa mắt nhìn sang. Chỉ có điều còn chưa kịp rẽ đi đâu, cô đã đụng phải một người khác đang tiến vào theo hướng ngược lại.Trish Redness uốn mông ưỡn ngực thành hình chữ S kiêu ngạo, khuôn mặt ngẩng cao một góc ba mươi độ, hai tay khoanh vào nhau đặt trước ngực, đi đến đâu cũng cố tình khoe ra chiếc nhẫn kim cương là biểu tượng của gia tộc Redness. Mấy học sinh khoa kinh doanh nhìn thấy cô ta liền tự động né xa khỏi bán kính mười bước chân, ba phần nghĩ rằng người này bị điên, bảy phần vì biết không nên dây vào những phần tử tiểu thư nhà giàu hách dịch.Vừa nhìn thấy Ria, cô ta đã cao giọng thổn thức: "Ria Carney, làm gì ở đây vậy hả? Không phải là đang có kiểm tra y tế sao? Tôi đã yêu cầu phòng VIP rồi. Lần này rộng lượng cho cô dùng chung đó!"Vốn Ria đang định trốn vụ kiểm tra y tế, giờ thấy Trish đến tìm mình để đi chung đành phải đứng lại, tạm thời ứng phó qua loa với cô gái này: "Tôi kiểm tra ở khu tập chung.""Ài, khiêm tốn cái gì chứ? Khu tập trung đông lắm." Cô ta vừa nói vừa đảo mắt qua khung cửa kính ngoài hành lang được đối diện với khu y tế, gương mặt hơi méo đi một chút, sau đó lớn tiếng quay lại nạt mấy học sinh khác giờ này vẫn còn nán lại giảng đường. "Này! Đang kiểm tra y tế đấy! Sao mấy người lề mề thế hả? Không biết từng giây từng phút quý giá thế nào à? Biết rồi thì nhanh đi kiểm tra cho tôi! Không biết sao? Vậy thì bây giờ biết rồi đấy!"Nhìn một màn này, Ather giật giật khoé mắt, nghiêng đầu hỏi Zedra: "Cô ấy không có gì cũng phải tìm chuyện để mắng mấy câu à? Công chúa thuỷ tộc còn chưa ngang ngược đến mức này."Zedra cười nói: "Không sao. Đẹp là được." Sau một giây liền thấy anh đã đứng cạnh Trish, ngoan ngoãn trở thành một cái đuôi đi theo phục vụ hai cô tiểu thư.Ather thấy Ria chuẩn bị bị lôi đi liền bi phẫn đuổi theo, đối với một cô gái xinh đẹp như Trish Redness mà liên tục càu nhàu: "Bỏ cô ấy ra! Tôi với cô ấy sẽ cùng qua khu kiểm tra!"Trish dùng sức đẩy Ria về phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại, thè lưỡi nói: "Tôi với Ria đều là con gái. Anh mau qua khu nam đi."."Này! Vào thay đồ đi! Cô lề mề quá!" Đẩy cánh cửa phòng thay đồ chỉ dành cho hội con nhà giàu, Trish càu nhàu với Ria, động tác vội vội vàng vàng như sợ bị ai cướp mất cái gì.Ria không phản kháng mãnh liệt, nhưng giọng nói đã hạ thấp xuống: "Tôi không có thẻ hội viên.""Bạn bè của Trish Redness này không phải hội viên cũng có thể trở thành hội viên ngay lập tức." Trish hùng hồn tuyên bố, tay chống hông, tay vỗ ngực vô cùng tự hào.Redness là một trong những gia tộc hàng đầu, từng động thái của họ đều ảnh hưởng trực tiếp đến nền kinh tế đất nước, vì thế tất nhiên là tiểu thư cành vàng lá ngọc của bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì được nấy. Chỉ cần tận mắt nhìn mấy trò bắt nạt quá quắt của cô ta mà thấy cô ta vẫn chưa phải chịu trách nhiệm bao giờ thì cũng đủ hiểu sức mạnh của đồng tiền lớn đến mức nào.Mặc dù có thiên phú của một quản lý vàng, thành tích học tập của cô ta cực kì không tốt. Vài bữa trước, khi Ather nhìn thấy mấy quả trứng ngỗng to tướng bên trên các tờ giấy Trish dùng để gấp máy bay, anh đã có ý muốn làm gia sư riêng giúp cô ta học tập, thế nhưng cô tiểu thư này lại trả lời bằng giọng tỉnh bơ: "Học hành để làm cái gì? Không biết đời người chỉ có một mùa xuân à? Có tiền là có tất cả. Anh không thấy tôi hối lộ để vào trường à?"Đến mức này, ngay cả Ather cũng đành bất lực. Anh cũng không thể rủa cho tập đoàn nhà cô ta phá sản rồi để bao người làm công ăn lương cần mẫn chăm chỉ mất việc được.Phòng thay đồ dành cho giới nhà giàu so với bên phổ thông chẳng khác nào chim ưng và cào cào. Bên kia phải chen chúc đông người là thế, ồn ào là thế, bên này thì vô cùng yên ắng, ngoài hai người vừa bước vào thì không có một ai. Những bức tường xung quanh đắp gương lớn có khung bằng vàng sáng loáng, bên cạnh là giá treo quần áo kiểm tra sức khoẻ được xịt nước hoa thơm phức, thậm chí ngay trước ghế ngồi bằng nhung cao cấp cũng có cả một đế gác giày mạ vàng sáng loáng. Đại học Sanney đã được gọi là ngôi trường giành cho giới quý tộc, vậy thì nơi này chính là thế giới dành cho quý tộc của quý tộc.Sau khi bước vào phòng thay đồ, Trish không ngại ngần lượn nửa vòng xung quanh Ria, xoa cằm nghiêm túc nghĩ ngợi rồi trực tiếp dùng tay kéo khoá chiếc chân váy công sở bó sát của Ria xuống. Nhìn điệu bộ hồ ly cái sắp thành tinh của cô ta, Ria ngăn lại: "Đợi đã."Trish ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hổ đói và động tác hầu gái thay đồ cho tiểu thư hoàn toàn lệch nhịp."Quay người lại. Để tôi cởi đồ giúp cô trước." Giọng điệu Ria chín phần là hoà nhã, một phần hơi mất tự nhiên.Trish ngờ nghệch nhìn Ria, song lại nghĩ mình dù sao cũng là thiên kim tiểu thư hơn người ta vài bậc, hành động thế này có chút mất hình tượng quá rồi đi. Vì vậy, cô ta vội quay lưng lại chìa khoá váy liền sau lưng về phía Ria, thiếu cái đuôi vẩy vẩy nữa là hoá thành một con mèo ngạo kiều: "Được. Cho phép cô động vào thân thể của tôi đó! Cô nên cảm thấy hãnh diện vì được một đại tiểu thư như tôi nhìn trúng đi!""Ừ."Trish cảm thấy động tác Ria có phần chậm chạp, chờ mười giây mới thấy người ta đặt tay lên khoá váy của mình liền phồng má giận dỗi. Chỉ có điều Ria vừa kéo được một nửa đột nhiên dừng lại hỏi: "Thẻ khám bệnh của cô đâu, tiểu thư Redness?""Ở đâu đó quanh đây..." Trish ngó nghiêng xung quanh, lờ mờ nhớ rằng lúc mình đẩy Ria vào phòng thì tay còn kẹp chiếc thẻ cứng khám bệnh, bây giờ lại chẳng biết để đâu. Nếu không có thẻ xác nhận danh tính và lưu lại hồ sơ khám trên mạng điện tử, cô ta sẽ không thể tiến hành kiểm tra sức khoẻ. Tính tình cô ta thì tuỳ hứng, quăng đồ như quăng rác, vậy nên cô ta cho rằng mình lại để quên nó ở trong tủ cá nhân rồi.Trish thở dài não nề, bảo Ria kéo lại khoá váy cẩn thận cho mình rồi bước ra khỏi phòng. Đi được hai bước, cô ta nghĩ nghĩ cái gì rồi lại ngóc đầu vào nhắc nhở: "Ở nguyên đó đợi tôi! Đừng có chạy chơi đi lung tung!" Sau đó rời đi, bước chân khá gấp gáp.Đợi chừng hai phút sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Ria liền đứng dậy đi ra khỏi chỗ đó, vừa tiện nhìn thấy vài bạn học khoa nghệ thuật đang đi về phía mình liền nhét thứ gì đó vào tay họ, nói: "Cậu làm rơi đồ này." rồi xoay lưng rời đi một cách dứt khoát.Ria định về nhà nghỉ sớm bằng cổng chính, nhưng lại nhìn thấy mấy giáo viên hướng dẫn đang cùng với mấy người bảo vệ túm tụm lại ở đó để trò chuyện, cuối cùng quyết định không rời đi nữa mà tìm một góc khuất phía sau toà nhà khoa kinh doanh để nghỉ ngơi. Đó là một khu vườn nhỏ gần như không có người qua lại, dưới trời đông thì chỉ còn trơ trọi vài cái lá khô héo vương trên cành cây. Ria nép mình phía sau một gốc cây cổ thụ lớn chắn gió, thấy điện thoại trong túi xách rung lên liền ngắt máy, nhắm mắt suy nghĩ về lời đề nghị mới nhận được dạo gần đây.Một tuần trước, tại phòng cố vấn học sinh của đại học Sanney:Cô Vermelion ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn chằm chằm vào người trước mắt mình, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, trang phục công sở nhăn nhúm do không được là lượt cẩn thận, tóc trên đỉnh đầu đã bạc đi vài sợi. Bên chiếc bàn làm việc cá nhân xếp hàng đống chồng tài liệu lộn xộn có một cốc trà nóng mới pha còn toả khói nghi ngút, ngửi qua hương chanh thoang thoảng trong không khí thì có lẽ là một gói lipton chanh bình dân."Cô đã giải thích với em qua email kĩ càng rồi nhưng không thấy em trả lời. Theo thông tin bài kiểm tra tâm lý bổ sung gần đây thì kết quả của em không được bình thường lắm. Cô khuyên em vẫn nên đi nói chuyện với bác sĩ tâm lý xem. Đây là danh thiếp." Vermelion lấy từ hộp đồ dùng gần đó một tấm danh thiếp của khoa thần kinh bệnh viện trung ương thành phố Sanney, lại nói tiếp: "Em đừng lo, không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ là kết quả bài kiểm tra đó của em hơi lệch khỏi thông số chung nên cô muốn khuyên em nên đến phòng khám chuyên khoa để khám lại nhỡ có chuyện gì. Em biết là sẽ có kiểm tra y tế một tuần nữa đúng không? Lúc đó em hãy mang kết quả khám đến để nhà trường hoàn thành hồ sơ y tế cho em."Ria gật đầu: "Nếu không có kết quả khám thì sao?"Vermelion nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói: "Không có kết quả khám thì hồ sơ y tế của em sẽ bị hổng một chỗ. Cái này cũng không ảnh hưởng lắm đến kết quả của em sau khi ra trường, nhưng khám là tốt cho bản thân em nên cô khuyên em hãy đi đi."Ria lại gật đầu."Em có muốn uống gì không? Để cô pha cho em. Đây là một buổi trò chuyện cá nhân với từng sinh viên trong trường nên có chuyện gì không ổn em cứ thoải mái chia sẽ nhé." Vermelion bấm nút bình siêu tốc để nó đun sôi nước, mở ngăn kéo lấy ra đủ các gói trà pha sẵn xanh đỏ tím vàng.Ria nhìn cô, nhẹ nói: "Không cần. Cảm ơn."Quả thật thái độ nhàn nhạt này của Ria khiến Vermelion không thoải mái lắm, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ vốn chỉ là người làm công và khách hàng, vì vậy cô cũng đành nuốt trôi nửa giờ đồng hồ rồi vội mở cửa mời Ria trở về nhà..Sột...soạt...Thụp!Ria mở mắt, nhìn về nơi vừa phát ra một loạt tiếng động kì quái, chỉ thấy một bóng người to lớn đang dùng tay kéo người đáp lên nóc tường rào bao bọc quanh trường, động tác vô cùng gọn gàng nhanh nhạy, linh hoạt đẹp mắt.Khi người đó định nhảy ra ngoài tường rào, một giọng nói phía sau bỗng vang đến: "Sao không đi bằng cổng chính?"Melissa quay đầu nhìn lại, cười nhe răng: "Trèo tường tiện hơn."Ria đảo mắt nhìn đến vai trái giấu dưới tầng tầng lớp lớp áo giữ nhiệt của anh, cũng không có ý định nhắc anh vận động phải cẩn thận: "Có ngày ngã liệt giường.""Ngươi coi thường ta hả?" Melissa gắt lên, thấy gương mặt cho dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng chẳng hề đổi sắc của Ria lại cảm thấy bực mình, cố ý nói: "Ngã liệt giường nếu không giết được ta thì sẽ khiến ta mạnh hơn. Ngươi sẽ chẳng bao giờ nếm trải được cảm giác đó nếu không bao giờ thử cả."Ria nhướng mày nhìn anh, đột nhiên thấy trên đầu của tên nhóc đang cười nhe nanh hết cỡ đó lờ mờ xuất hiện một cặp sừng ác quỷ: "Sao? Có muốn ra ngoài không? Nếu ngươi cầu xin ta thì biết đâu ta sẽ giúp đỡ đấy.""Tôi không leo trèo."Ria không phải người đặt nặng thể diện và mặt mũi. Nếu bị đẩy vào tình thế bắt buộc, đừng nói là cầu xin chứ có bắt quỳ xuống thì cô cũng ngoan ngoãn làm theo. Tuy vậy, vướng vào mấy cái trò cảm giác mạnh với Melissa rồi ăn đấm một lần là quá đủ, cô chưa dại mà để gương mặt vừa mới hết sưng không được bao lâu lại phải chịu thêm một tác động nào đó nữa.Melissa vốn đâu chịu nghe lời người khác nói bao giờ. Thấy Ria từ chối, anh liền cười cười nhảy xuống bên cạnh cô, không thèm hỏi mà vác cô lên vai chỉ bằng một tay theo tư thế chữ V ngược. Ria hơi bất ngờ, vừa chuẩn bị theo phản xạ mà co chân đạp đối phương một cái thì cổ chân đã bị tay còn lại của anh giữ chặt lấy không cho cử động. Cô định giãy giụa, lại nhận ra Melissa đang đặt cô đè lên vai thuận của mình nên cuối cùng lại chỉ nhẹ giọng: "Có gì từ từ nói. Tôi không chơi trò mạo..."Vụt!Lời nói còn chưa buông hết khỏi miệng, Ria đã cảm nhận được từng cơn gió lạnh buốt đang lần lượt len lỏi vào mái tóc, vành tai vì thế mà dựng đứng lên, tầm mắt chao đảo, cả thế giới bỗng nhiên quay cuồng kịch liệt. Tim cô giật thót lên một cái, còn đang gượng gạo lấy lại sự bình tĩnh thì đã thấy mặt đất cách mặt mình ít nhất bốn mét.Từ độ cao này mà ngã thì chắc chắn liệt giường.Thân hình Melissa tuy to lớn nhưng chuyển động lại linh hoạt tựa cơn gió nhỏ có thể thổi đến bất cứ đâu, không gì cản nổi. Từng cái nhún chân hay vận sức của anh đều vô cùng tinh tế, nhìn vào giống như người này đang nhảy một điệu nhạc hiện đại chứ không phải là tiêu hao thể lực hay làm việc nặng nhọc. Khi bàn chân của Ria vung lên chạm vào cơ bụng anh, cho dù cách một lớp áo, cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể khoẻ mạnh trời sinh ấy vô cùng hữu lực cứng rắn, chắc chắn khác một trời một vực so với bản thân mình.Một chiếc giày búp bê tuột khỏi đôi chân trắng nõn, rơi xuống bên kia bờ rào, nằm nghỉ tại khu vườn nhỏ bên trong trường học."Từ từ, Mellis...."Vài giây sau, Melissa đã nhảy xuống phía bên kia tường rào, một tay ôm ngang eo Ria giữ cho cô không rơi khỏi vai, đầu gối hơi nhún xuống, vững vàng tiếp đất một cách hoàn mỹ. Xung quanh không thiếu người lớn trố mắt nhìn bọn họ, thậm chí còn có vài tên nhóc cấp hai đang đeo cặp siêu nhân đang đứng sững lại, vừa chiêm ngưỡng màn trình diễn, vừa vỗ tay đôm đốp.Đầu óc Ria quay cuồng, gương mặt trắng bệch như xác chết, muốn nói gì rồi lại thôi.Melissa bấy giờ mới thả cô xuống đất, động tác không hề nhẹ nhàng mà giống như vừa khuôn vác một cái bao tải hơn. Ria hít một hơi thật sâu để điều chỉnh trạng thái, một tay bám trụ trên vai anh, một chân đứng xuống đất, chân kia hơi co lên do chiếc giày đã bị rơi mất.Cô gượng gạo cười: "Anh không sợ sẽ doạ tôi thăng thiên sao?""Đi với ta thì chết thế nào được?" Melissa nhởn nhơ nói, hoàn toàn không ý thức được sự chênh lệch tinh thần của hai người là lớn đến nhường nào. Đối với Melissa thì việc trèo qua các toà nhà hay đánh nhau rồi bị thương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Ria thì ngay cả một vết xước mảnh bằng sợi chỉ đã là cả một vấn đề.Thấy Melisaa rút tay muốn rời đi, Ria vội bắt lấy bắp tay anh: "Lấy chiếc giày giúp tôi."Chữ "giúp" này của Ria tựa như đang thành khẩn nhờ vả, song khi ghép với giọng nói nhàn nhạt của cô lại lệch pha khủng khiếp.Melissa quay đầu nhìn cô, "hả?" một tiếng như thường lệ rồi cau mày hỏi: "Tại sao ta phải giúp ngươi?""Anh làm rơi."Melissa nhíu mày, nghĩ ngợi cái gì rồi lại càu nhàu đi về phía bức tường. "Rồi, rồi, đừng có ra lệnh cho ta. Ta lại trèo vào trong là được chứ gì?"Melissa quả thật là kiểu người rất dễ đối phó, có thể bằng cách nhìn mặt mà đoán xem nên hành xử thế nào để anh ngoan ngoãn nghe theo. Nếu anh ta đang phát điên hay nổi cáu về chuyện gì đó, tốt nhất là coi anh như con sư tử mà tránh xa một trăm mét để tránh có thương vong. Còn nếu thái độ của anh ta có phần nghịch ngợm trẻ con, cho dù có gắt gỏng một chút theo thói quen thì khả năng cao vẫn là anh ta đang ở trong chế độ của một con người bình thường, nói năng nhẹ nhàng một chút là có thể vuốt lưng thành công.Mười giờ sáng mùa đông, ánh nắng mặt trời tuy vẫn sáng chói nhưng lại chẳng hề ấm áp. Sau khi ném cho Ria chiếc giày trắng, Melissa kéo chiếc áo giữ nhiệt của mình, đi về phía đường lớn, không quay đầu lại hỏi: "Định đi đâu chưa?"Ria bước phía sau, nhẹ giọng trả lời: "Về nhà.""Nhạt nhẽo thế? Không vận động thảo nào cô yếu như con giun vậy." Melissa đột ngột quay đầu lại, sử dụng phép so sánh cùng câu từ hoa mĩ một cách buồn cười rồi bắt lấy cổ tay Ria kéo đi. "Rảnh thì đi theo ta."Ria Carney trời sinh lười phấn đấu hay phản bác, Melissa lại là kiểu người không bao giờ nghe người khác nói, thích gì làm nấy, thành ra đây chẳng biết là lần thứ bao nhiêu Ria bị anh lôi đi mà không thèm hỏi ý kiến.Cả hai bước vào ranh giới của khu ổ chuột lớn nhất thành phố Sanney, nơi được gọi là mặt tối của đô thị hiện đại: Scoundrel, con đường mà không có người bình thường nào muốn đặt chân tới, nơi an ninh và luật lệ luôn bị quăng khỏi đầu. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đây, bao gồm giết người, cướp của, mại dâm, ma tuý, đến mức sở cảnh sát Sanney đã chẳng còn mấy bất ngờ với cuộc gọi báo án giữa ban trưa sáng chói mà ai cũng nghĩ là an toàn bắt nguồn từ khu ổ chuột này nữa.Bình thường Ria cũng chẳng để ý tới chỗ này lắm vì chưa từng có ý định đặt chân vào, nay khi được Melissa kéo đi bằng đường tắt qua các ngõ hẻm mới nhận ra nó cách một nơi xa hoa như đại học Sanney chỉ chừng một cây số, song không khí lại khác xa cả ngàn dặm.Hai bên đường là những khu nhà ngang cũ kĩ, sập xệ, chỗ có người ở, chỗ thì không. Bởi vì bây giờ mới là mười giờ sáng, những vũ trường hay quán bar trá hình đều không mở cửa, xung quanh có hàng tá người vô gia cư cắm trại ngay giữa đường, quen mắt nhưng không phải hợp pháp. Mặt đường từ đầu đến cuối rác thải nhiều không đếm xuể, thỉnh thoảng còn bốc mùi hôi thối của một bãi nôn nào đó từ tối qua, cũng có thể là xác một con bồ câu bị gặm nhấm vì quá đói, đâu ai biết được?Chứng kiến khung cảnh mà kể cả người lớn cũng hãi hùng, Ria nhăn mặt khó chịu, song vì Melissa vẫn lôi cổ tay cô nên cô cũng chẳng còn cách nào khác mà theo anh đi vào khu ổ chuột nằm ngoài vòng pháp luật. Con đường càng đi càng chật hẹp, thi thoảng còn phải lách mình qua mấy tên gầy gò hốc hác đang ngồi xổm giữa đường túm tụm cùng nhau hít đồ từ miếng giấy màu bạc. Khi có một tên liếc mắt sang đây, bước chân Ria đột nhiên nhanh hơn, khuất mình phía sau Melissa to lớn, đồng thời tự tiện vươn tay cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai của anh đội lên đầu.Lướt qua một tên vô gia cư hăng hái bới móc thùng rác rồi nắm được đuôi một con chuột cống bỏ vào mồm, Ria không quay đầu nhìn lại khung cảnh ăn sống máu me be bét, bình thản hỏi: "Thần có ăn thịt sống không?"Melissa đáp ngắn gọn: "Thần không cần ăn.""Bây giờ đã ăn rồi.""Ta bảo thần không cần ăn đấy, thì sao? Sau khi phá cái phong ấn khỉ gió này thì ta cần đếch gì phải ăn nữa?" Melissa ngang ngược gắt lên, một hồi lâu sau cũng hạ âm giọng xuống. "Nhưng nếu phải ăn, ăn thịt sống cũng không thành vấn đề."Ria ngẩng đầu nhìn anh, im lặng tránh xa hai bước chân.Melissa lại quát lên: "Con mẹ nó ngươi có ý gì vậy hả!?"Ria không đáp lời, tiếp tục di chuyển về phía trước."Sao phải lôi tôi đi cùng?" Một lúc sau, để ý thấy Melissa khá thông thạo đường xá nơi đáng lẽ không nên đặt chân tới, Ria lại thấp giọng hỏi."Kéo ngươi đi lại để tăng cường sức khoẻ." Melissa nghiêng đầu cười, ánh mắt rõ ràng là đang trêu đùa.Ria nhướng mày.Melissa đành chỉnh lại: "Thêm người thêm tay chân. Cứ đi rồi biết."Cả hai xuyên qua một cái ngõ dài loằng ngoằng, cuối cùng dừng bước trước một quán bar nhỏ có vẽ đầy những bức tranh nghệ thuật bằng sơn ở trên tường, là phong cách street art rất được ưa chuộng bởi giới trẻ hiện nay. Tuy vậy, Ria Carney không theo trường phái nhuộm tóc xanh đỏ, bấm khuyên đầy mình hay xăm lên người những hình rồng hổ nên cũng chẳng có cảm tưởng gì lắm.Bên trong khá tối khi các cửa sổ đều khép chặt ngăn mặt trời chiếu tới, nhường chỗ cho ánh đèn mờ ảo hợp với cuộc sống về đêm. Bàn ghế toàn bộ đều làm bằng gỗ rẻ tiền, vách tường thi thoảng còn có vài vết nứt do cơ sở hạ tầng đã quá cũ kĩ.Melissa lách người qua đống bàn ghế chất thành núi vứt lộn xộn ở một góc nhà, dẫm chân lên cái cầu thang ẽo ọt khó có chỗ đặt chân, sau lại quay đầu nhìn lại Ria vẫn đứng ở cửa chưa vào: "Đứng đó làm gì?"Ria vẫn ở tận ngoài cửa quán bar cách đó mười bước chân, ánh mắt không hề che dấu sự chán ghét đối với sàn nhà mốc đen và bốn bức tường mục đến thảm hại, lạnh giọng nói: "Không.""Không cái gì mà không? Nói nhiều quá!" Melissa quay người dùng sức kéo Ria lên cầu thang.Hai bên cầu thang chật hẹp, tay cầm cùng bức tường rong rêu bên cạnh thiếu chút nữa thì cọ sát vào người khiến Ria không khỏi rùng mình ghê rợn, da gà da vịt nổi hết cả lên. Melissa có vẻ đã quen với điều kiện sống chất lượng thấp, thoải mái dùng tay không vén chiếc rèm vải ẩm mốc thay vì Ria cúi đầu không dám chạm vào bất cứ thứ gì.Khi cả hai vừa đặt chân lên lầu hai, Ria chợt nghe anh nói: "Ta đến rồi, bà già.""Ai là bà già hả tên nhóc xấc xược kia? Ta mới có bảy mươi tư tuổi thôi."Đó là giọng điệu khoẻ khoắn của một bà lão lùn có mái tóc bạc phơ đang ngồi hút thuốc trên quầy rượu. Phong cách thời trang của bà ta cực kì trẻ trung và hầm hố với chiếc áo da báo bó sát kết hợp với quần da bóng loáng. Melissa tiến đến chỗ bà ta nói chuyện gì đó, sau đó Ria lại thấy bà ta dùng cuốn sổ bên cạnh cuộn tròn lại rồi đập mạnh lên đầu anh."Mi đem một cô gái đến để giúp ta sửa tiệm ấy hả? Có bị khùng không tên nhóc này?""Bà đập ai đấy hả? Chán sống rồi à?"Cả hai cãi qua cãi lại như hai người bạn đồng tuổi, nhưng so với khi Melissa dở chứng với Ather hay Podros thì anh lại có vẻ lép vế so với một bà lão nhỏ con. Một lúc sau, Ria thấy Melissa càu nhàu cái gì đó rồi đi vào trong buồng trong còn bà lão thì tiến về phía mình."Cô nhóc, nhóc là bạn của thằng đó à?""Bạn?"Bà lão kia rít điếu thuốc một hơi dài, sau đó nói: "Nếu tên nhóc đó lừa cô đem tới đây thì ngồi xuống đi. Ta sẽ coi cô là khách hàng nhưng phải trả tiền đấy nhé. Cô muốn uống gì nào?"Ria nhìn xung quanh, không hề có ý định ngồi xuống: "Không cần. Tôi đứng đợi Melissa rồi đi ngay.""Đứng đợi á? Cô chắc không?" Bà ta có vẻ ngạc nhiên khi nghe Ria nói những lời này. "Tên nhóc đó còn phải làm việc đến tối đấy!""Làm việc?""Nó chưa nói gì cho cô à? Vậy mà cũng dám kéo cô đến đây để làm thêm?" Bà ta ngừng một lúc, sau đó ngóc đầu nhìn qua cầu thang từ lầu hai xuống lầu một, chỉ tay vào đống bàn ghế lộn xộn cùng mấy bức tường bục sơn trắng. "Nó đang phải làm thêm để trả nợ cho vụ ẩu đả mấy ngày trước ở quán ta.""....."Ria rủa thầm một tiếng.Một khi đã bước vào cái con đường quái quỷ này thì Ria không thể trở ra một mình. Lúc nhìn thấy Melissa thông thạo đường lối như vậy, cô đã nghi ngờ mấy ngày anh nghỉ học có đến đây, nhưng không ngờ là anh bị bắt làm thêm để trả nợ, đã thế còn lôi cô đến với tư cách bạn của con nợ cùng chia sẻ một món nợ.Ria nhìn xuống mấy chiếc ghế ẩm ướt do sương đêm chưa tan, đành phải hỏi: "Nợ bao nhiêu?""Ba mươi ngàn đồng bạc, tương ứng với 80 giờ làm việc, nhưng vì một vài lý do nên ta đã hứa nếu nó giúp chồng ta sửa xong quán thì ta sẽ xoá nợ.""Bao giờ sửa xong?""Ít nhất ba ngày làm việc nữa." Bà ta thở ra khói thuốc, khiến Ria ho lên vài tiếng trong cổ họng. Cô khó chịu phẩy tay làm loãng không khí, sau đó lưu loát rút ví, kiểm tra tiền mặt còn sót lại rồi đưa bốn tờ năm ngàn."Đây là hai mươi ngàn. Tôi sẽ bảo anh ta đem mười ngàn tới trả nốt vào ngày mai.""....." Bà chủ quán bar không vội nhận mấy tờ tiền mà Ria chìa ra, nheo đôi mắt già nua thấy rõ vết chân chim của mình, nhìn chằm chằm đánh giá cô. Một lúc sau, bà dí đầu thuốc lá đang hút dở xuống gạt tàn, the thé nói: "Bàn với nó trước đi rồi hãy đưa ta.""....."Bàn tay Ria lơ lửng giữa không trung, sau vài giây lại thu mấy đồng tiền về. Đúng lúc đó có tiếng mở cửa buồn trong của khu nhà, Melissa bước ra với một chiếc áo phông đã phai màu cũ kĩ, dính sơn xanh đỏ. Thấy Ria vẫn đang đứng đực mặt ở chỗ cũ, anh cau mày nói: "Trông con người ngươi kìa. Sao không thay...."Bốp!Còn chưa hết câu, cái cuốn sách uy lực của bà già lúc nãy lại đập vào đầu anh. Bà ta chống nạnh trên cái hông bóng loáng của mình, ra dáng một bà chủ nghĩa hiệp đang đòi lại công đạo cho Ria: "Mau đi làm việc đi! Lừa một cô gái đến mà không biết xấu hổ!"Khi Melissa còn đang trợn mắt to nhỏ doạ nạt bà ta, Ria rất nhanh chớp lấy thời cơ kéo anh ra góc riêng: "Melissa, nói chuyện chút."Bà chủ quán vẫn đứng chỗ cũ đợi bọn họ nói chuyện. Đúng như bà ta đoán, thời gian trôi qua chỉ vừa đủ để rít thuốc ba lần, hai người đó đã quay lại."Bàn bạc sao rồi?" Thấy Ria đi đến đứng kế bên mình, bà ta thở ra một làn khói, rất hưởng thụ mùi vị loại thuốc lá rẻ tiền đem lại. "Nó không chịu đúng không?"Ria không nói gì, chỉ thở nhẹ ra một hơi nặng nề.Bà ta lại hé mắt nhìn cô: "Cô định đứng thật đấy à?""....." Ria đảo nhìn không mấy tốt đẹp tới mấy cái ghế gỗ ẩm mốc, nhưng cô biết mình cũng không thể cứ đứng như vậy cả ngày được, đành hỏi: "Có vải sạch không?""Có. Ở trong buồng ấy. Melissa, vào bên trong đem tấm khăn bông ta treo trên giá ra đây.""Im đi! Đừng có ra lệnh cho ta!" Melissa đang đi theo một ông già gầy còm lớn tuổi xuống cầu thang, nghe thấy tiếng gọi giật lại liền gầm lên khó chịu. Tuy vậy, anh vẫn quay trở lại cánh cửa buồng trong rồi đi ra với một tấm khăn bông màu trắng khá mới, ném chúng cho Ria.Bắt chước động tác đã từng nhìn thấy Jathae làm nhiều lần ở lớp học, Ria dải khăn trắng xuống để lót ghế, sau đó mới dám đặt người ngồi lên trên. Tư thế ngồi của cô lúc nào cũng thẳng lưng, hai chân khép chặt hơi nghiêng sang một bên, mười đầu ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, thái độ vừa tao nhã vừa tinh tế.Bà chủ quán thấy cảnh tượng loá mắt như đang nhìn khối vàng ròng nguyên chất này không khỏi giật giật khoé môi, day trán trấn an tinh thần cho khỏi ngã. Bà ta đi tới quầy bar cũ kĩ của mình, lịch sự hỏi: "Muốn uống gì? Chỗ ta có đồ uống thượng hạng đấy."Ria đưa mắt nhìn mấy cái ly trong suốt đã hơi ngả màu vàng ố, nhẹ giọng đáp: "Nước suối đóng chai."Bà già đó lấy từ tủ lạnh ra một chai nước suối mới còn chưa bóc vỏ đưa cho Ria, sau khi nhìn động tác dùng giấy ăn lau sạch nắp chai nước rồi mới động tay vào của cô liền không nhịn được nữa, cương quyết hỏi dù chẳng lịch sự cho lắm: "Cô bị bệnh công chúa à?""....." Ria ngẩng đầu nhìn bà ta, cũng không khó chịu mà thản nhiên đáp lời: "Cứ cho là thế đi."Có lẽ khi bà ta quyết định mở miệng hỏi một câu bất lịch sự thế kia, bà ta đã sẵn sàng đón nhận cái nhìn miệt thị hay cáu gắt của mấy kẻ nhà giàu đối với mình. Vì vậy khi thấy Ria lại dửng dưng thừa nhận vấn đề như một điều hiển nhiên, biểu cảm ngạc nhiên của bà ta không hề che giấu: "Ta tên là Alice, nhìn thế thôi chứ mới có bảy mươi tư xuân xanh đó nhé. Ta