Chap 2
"Becky, em đưa tôi đi đâu thế?" - Freen tò mò hỏi khi đang Becky đang lái xe đến khu phố rất nhộn nhịp và đông đúc người qua lại, nơi trước đây cô chưa bao giờ đặt chân đến.
"Không phải Freen muốn được trải nghiệm cuộc sống sao? Nơi này những người giàu có như chị chưa từng đến đâu, ở đây đồ ăn rất ngon, giá lại rẻ nữa."
"Nhưng đông người quá..." - Freen lo lắng nhìn ra ô kính xe, toàn người với người: "Tôi cũng chẳng quen biết họ."
"Chị chỉ cần nắm lấy tay tôi là được, đừng buông tay ra, bằng không sẽ bị lạc đó." - Becky nháy mắt nhìn lại cô gái với nét mặt bất an, cứ như đứa trẻ nhỏ lần đầu tiên bước ra thế giới bên ngoài, vừa mong manh lại vừa có chút kỳ vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì không thể chạy xe vào bên trong, cả hai đậu xe ở bãi gần đó đi bộ vào, Freen hiện tại chỉ có thể đặt trọn niềm tin vào người phía trước, nắm chặt bàn tay Becky để cô ấy dắt mình đi. Ban đầu đúng là có chút sợ hãi nơi đông đúc này thật, nhưng về sau toàn bộ sự chú ý của Freen đều dồn vào những quầy bán đồ ăn và trái cây bắt mắt, có những món cô chưa từng được thấy qua nữa.
"Nhìn hấp dẫn quá! Tôi muốn ăn cái này!"
"Được! Tôi mua cho chị!" - Becky mua một phần bánh chuối đút cho Freen một miếng ăn thử, nhìn hai mắt sáng lên thích thú của người trước mặt, Becky khẽ cười: "Sao nào? Có phải rất ngon không?"
"Tuyệt lắm! Tôi muốn ăn thêm những món khác." - Freen hào hứng đi trước, để lại phần bánh thừa trên tay Becky: "Em ăn phần còn lại nhé!"
"Được!" - Becky vốn ăn được rất nhiều nên cũng không ngại gì, hôm nay đi cùng tiểu thư này xem như cô được hưởng lợi rồi.
"Cái này, cái này, cái này nữa! Tôi muốn ăn thử hết!" - Freen chỉ tay vào dãy đồ ăn bày nối tiếp nhau reo lên, mỗi loại đều thử một chút, ấy thế mà đã bắt đầu cảm thấy no. Lúc này Freen mới quay lại nhìn sang Becky, trên tay cô ấy đang cầm rất nhiều món ăn thừa của cô chưa thể xử lý hết.
"Như này thì quá nhiều rồi, em ăn nổi không?" - Freen khẽ cười e ngại hỏi.
"Chị nghĩ xem?"
"Để tôi cầm bớt cho, chúng ta không mua đồ ăn nữa."
Becky lắc đầu, cô xin cô bán hàng gần đó một túi lớn đựng thức ăn vào, trong đã gọn gàng hơn việc cầm từng món như ban nãy: "Chị cứ tận hưởng và vui chơi đi, mấy việc tay chân này cứ để tôi làm là được."
"Ok! Tôi tin tưởng em!" - Freen mỉm cười vỗ nhẹ lên vai Becky, sau đó bước tiếp về phía trước.
Becky vốn định nối bước theo sau, không ngờ bên tai truyền tới tiếng gọi.
"Ma thần!"
Quay phắt lại nhìn, Becky nhận ra người vừa gọi mình là một tiểu yêu tinh đang hóa vỏ bọc một cô gái trẻ, Iren bước tới chào hỏi: "Ma thần, người sao lại ở đây?"
"Tại sao ta không thể ở đây?"
"Bọn thiên sứ và phù thủy có thể sẽ phát hiện và giết người, như cách chúng đã từng làm với đồng