Chap 40
Kể từ lúc cho phép Becky được bên cạnh mình, ma thần không rời Freen nửa bước, giống như cái bóng đi bên cạnh, ánh mắt si tình duy chỉ nhìn mỗi Thánh nữ. Người khác nhìn vào cũng chỉ biết thở dài, đặc biệt là Pong Nawat.
Henry đứng bên cạnh Pong Nawat chỉ mỉm cười vỗ vai bạn mình: "Yên tâm đi, Becky yêu Freen như vậy sẽ không làm gì Thánh nữ của chúng ta đâu."
Pong Nawat cau có gạt tay Henry ra: "Một ma thần bên cạnh Thánh nữ, nhìn sao cũng thấy không xứng."
Iren từ đâu xuất hiện đứng giữa hai người họ thốt: "Thánh nữ còn chưa nói gì anh có quyền gì bình phẩm? Ma thần của chúng tôi tài giỏi biết bao, còn có được trái tim người đẹp. Ở đâu ra kẻ cổ hủ thích áp đặt người khác như anh?"
2
"Lại thêm một tiểu yêu tinh đáng ghét." - Pong Nawat chau mày không vui, anh xoay lưng biến mất ngay sau đó không thèm đôi co cùng bọn họ nữa.
Lúc này Henry đứng cạnh Iren chật lưỡi, anh nhìn Becky hết xoa bóp vai rồi bưng nước, rót trà cho Freen cảm thấy không đúng: "Bộ ma thần nhà cô phạm lỗi gì với Thánh nữ sao? Cái này giống như chuộc lỗi hơn đấy."
Iren cười trừ, nói xong cũng mau chóng rời đi: "Xem ra ma thần này không phân biệt được quan tâm chăm sóc với theo đuôi hầu hạ là gì rồi. Kệ bọn họ đi, miễn họ thấy vui là được. Có một điều Pong Nawat nói không sai, nhìn cảnh này lâu sẽ thấy chướng mắt thật, đặc biệt là những kẻ cô đơn như tôi."
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
"Freen, đây toàn là những bánh chị thích ăn, còn có trà ngon nữa. Giờ chị cũng không còn ăn mặn nên tôi loại bỏ hết mấy món đó ra rồi."
Freen thở dài chỉ nhận tách trà Becky vừa mới rót: "Nếu tôi còn là thân xác người phàm kia chắc đã bị em bồi bổ thành lợn rồi. Suốt ngày toàn đồ ăn với đồ ăn."
Becky tìm đến bàn tay Freen đang đặt trên bàn nắm lấy, nghiêm túc nhìn cô đáp: "Trước đây luôn không có cơ hội và đủ thời gian để chăm sóc chị, hiện tại tôi muốn từng giây từng phút chăm lo cho chị. Thánh nữ vốn cũng chẳng biết yêu thương bản thân, làm cho tôi rất xót, chỉ có thể yêu thương chị nhiều gấp đôi thôi."
Freen thu tay về, định nói rằng những lời đó thật sến súa, nhưng nhìn sự chân thành của người đối diện cô đã nuốt xuống.
"Tôi đã tịnh dưỡng một thời gian rồi, từ mai phải làm một số việc dưới nhân giới. Cô có muốn tham gia cùng không?"
"Được, chỗ nào có chị tôi đều nguyện đi cùng." - Becky không do dự đồng ý, cô cảm thấy rất vui vì Freen đã mở lời đề nghị với mình, đây được xem là một bước tiến lớn trong mối quan hệ của họ.
.
.
.
Đứng trước một dinh thự lớn được xây dựng khá cổ kính có nhiều dấu tích của thời gian, nơi đây cũng là vùng đất khá xa thành phố nên có rất ít người qua lại, Becky tò mò nhìn Freen hỏi: "Chúng ta đến đây để làm gì thế?"
"Tìm người." - Freen ngắn gọn đáp, cô không gõ cửa nhà mà trực tiếp đi vào bên trong, cổng lớn cũng không hề khóa, chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã tự mở ra được.
Khác với sự tươi sáng của không gian bên ngoài, khi bước vào bên trong dinh thự, chào đón họ là một khoảng tối đen không có chút ánh sáng nào lọt vào, ngôi nhà thậm chí còn dùng màn đen để che đi cửa sổ, chẳng lọt được tia sáng nào vào trong.
"Nơi này con người có thể ở được sao?"
Becky biến ra một cái đèn pin soi đường trước mặt, ngôi nhà chẳng có gì đặc biệt ngoài việc khá sạch sẽ, dấu tích vẫn có người ở đây để dọn dẹp thường xuyên, nhưng khi ánh sáng rọi đến chiếc ghế gỗ trước mặt, hình ảnh đống xương trắng đang ngồi trên ghế khiến Becky giật mình suýt thét lên hốt hoảng.
"Gì thế này?"
Freen nghiêng đầu nhìn Becky công kích: "Ma thần cũng sợ thứ này sao?"
"Làm... gì có, vì quá bất ngờ thôi." - vừa lấy lại thần trí, đống xương trắng trên ghế chợt đứng bật dậy quay mặt về phía bọn họ khiến Becky xanh mặt nép sát sau lưng Freen hơn: "Ở đây có ma sao?"
2
"..." - Thêm một ánh nhìn khinh thường của Freen trao cho Becky.
"Tôi trước nay đâu có chơi với ma đâu."
Freen gạt nhẹ bàn tay Becky