Jennie ngồi trên ghế trong phòng làm việc nhìn ra ngoài cửa kính sau lưng, căn phòng của nàng có thể từ trên cao nhìn toàn cảnh thành phố bên ngoài qua cửa kính lớn, nàng vừa ngắm nhìn xung quanh vừa chạm tay vào màn hình điện thoại một cách lưu luyến.
Đêm qua lúc Jisoo ngủ say, nàng đã len lén dùng điện thoại chụp lại ảnh khuôn mặt của hai người kề sát bên nhau, chị ấy ngủ rất thoải mái, tuy chốc chốc có chút nhíu mày nhưng đây là lần đầu tiên hai người ngủ cạnh nhau mà không mặc quần áo, toàn bộ cơ thể của nhau đều đã nhìn thấy, chạm vào, trước khi kết hôn nàng vẫn hay làm nũng đòi ngủ chung với Jisoo nhưng chỉ là ngủ trong sáng thôi, không phải như đêm qua, ngủ chung thế này rồi mới biết, Jisoo cuốn hút và xinh đẹp thế nào khi không mặc quần áo.
Jennie vô thức nở nụ cười, khung cảnh cuồng nhiệt của hai người đêm qua hiện lên trong đầu, khuôn mặt nàng lại ửng đỏ, Kim Jisoo đó lên giường rất mạnh bạo, khác với vẻ hiền lành và chịu đựng bên ngoài, ở trên người nàng tham lam chiếm hữu, lại còn lưu manh vô cùng.
Jennie nghĩ đến đây lòng có chút buồn rầu, không biết là Jisoo đêm qua ở cùng nàng thật sự có suy nghĩ gì, là vì hứng thú với thân thể nàng hay là những gì nàng cố gắng thay đổi, những lời mà nàng nói khiến Jisoo tin mà đáp lại nàng???
Nàng cho dù hạnh phúc vì trở thành người của Jisoo nhưng chính nàng cũng cảm nhận được giữa bọn họ còn cái gì đó ngăn cách, bằng chứng là từ sáng đến giờ khi nàng rời đi, Jisoo cũng không liên lạc với nàng dù một tin nhắn, không phải Jennie sợ Jisoo có được nàng rồi sẽ phủi tay trốn tránh, chỉ là nàng cũng mong chờ được quan tâm.
Jennie lại thở dài, khuôn mặt suy tư, nhiều thứ cần nàng phải lo lắng, điện thoại lại còn báo hôm nay ba về, nàng thật sự không muốn đối mặt với ông ấy một chút nào, lần nào nhìn thấy ba thì nàng cũng cảm thấy xa cách, dường như ngoài tiếng ba ra thì nàng và ông ấy không thể nói với nhau quá mười câu mỗi lần gặp, ông ấy bận, nàng thì chán nản.
Jennie ở văn phòng đợi một lúc thì ông Kim mới đến, ông ấy ngồi trên ghế sofa nhìn nàng đang chăm chú xem giấy tờ mà ánh mắt suy tính, trong đầu đang nghĩ gì đó, Jennie cũng không quan tâm lắm, có điều dường như tin tức Jisoo và Lisa từ chức chắc là ông ấy đã biết nên mới báo là sẽ về đây.
- Con đã duyệt đơn từ chức của hai đứa nhỏ kia sao?- Ông Kim dập điếu thuốc trên tay nhìn Jennie.
- Con cảm thấy Lisa trước giờ không hứng thú với công việc ở cty, miễn cưỡng nữa cũng không hay, Jisoo thì tự xin từ chức, con muốn cản cũng không được.- Jennie biết ánh mắt ba đang dò xét mình nên cũng không ngẩng đầu, nàng chăm chú kí các giấy tờ liên quan trên bàn.
- Vậy xem ra việc ba nghe nói Jisoo muốn ly hôn với con là đúng?
Ông Kim để ý thái độ của Jennie, ông lại tiếp tục hỏi về chuyện quan trọng nhất, hơn ai hết ông biết Jennie bao nhiêu năm qua đều đặt Jisoo trong lòng, nếu ông để Jennie thoải mái tỏ bày tình cảm thì nhất định cái ghế nàng đang ngồi hiện tại đã nhường cho Jisoo rồi.
- Chuyện con và Jisoo, con sẽ giải quyết.
Jennie bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn ông Kim, nàng không muốn nói quá nhiều về Jisoo cho ông ấy nghe, giữa nàng và Jisoo vẫn còn quá rối, chưa đi được đến đâu nhưng nàng nhất quyết sẽ không ly hôn với người nàng yêu thương.
- Con có thể giải quyết sao, ba đã nói con nhất định phải tỏ ra không cần nó thì nó mới ở bên con cả đời, con nhường nhịn, yêu thương sẽ mất nó nhanh thôi.- Ông Kim cứ giữ khăng khăng những lời này bao năm mà khuyên bảo Jennie.
- Nhường nhịn, yêu thương sẽ mất nhanh??? Ba à, con đã tin ba 5 năm nay, đối xử với chị ấy rất tệ, chỉ mong chị ấy chú ý đến con, ba nói cái gì mà không có được nhất định sẽ theo đuổi đến cùng, Jisoo đã quyết định rời bỏ con cho dù con có làm gì đi chăng nữa, ba có biết con như sắp mất chị ấy rồi không, những ngày này con thật sự rất khổ tâm, con chạy theo Jisoo, làm tất cả mọi cách để thay đổi, mong Jisoo sẽ tiếp tục ở bên cạnh con, con đã tin ba, nhưng bây giờ con cảm thấy rất sai.
Jennie cảm thấy mình không chịu được nữa, nàng thẳng thắn bày tỏ, trong câu nói có chút nghẹn ngào, Jennie thật sự rất khổ tâm, từ nhỏ đã không có mẹ, lại không gần gũi được với ba, nàng chỉ có dì Kim và những người giúp việc khác bên cạnh, dần dần họ cũng rời đi tìm việc khác, chỉ mỗi dì Kim quan tâm nàng, rồi ông trời giống như thương xót, để nàng nhìn thấy Jisoo.
Vừa nhìn đã thích người ta, nàng muốn được Jisoo cưng chiều, muốn ở bên chị ấy, muốn tỏ tình với chị ấy, muốn trong mắt chị ấy chỉ có một mình nàng, nàng không biết biểu lộ cảm xúc thế nào cho đúng, ở bên cạnh chẳng có ai để hỏi, ngay lúc nàng tuyệt vọng, trái tim nhỏ bé năm đó vừa giận vừa ghen tị với Hong Suzu, vừa đau lòng sợ mất Jisoo thì nàng lại tin lời ba, thật ngốc và ấu trĩ, đến khi nhận ra thì Jisoo cũng rời bỏ nàng.
Những ngày qua Jennie đã làm gì chứ, nàng năn nỉ, khóc lóc, nói yêu chị ấy, thậm chí hôm qua đã lên giường với nhau nhưng hôm nay một tin nhắn của Jisoo cũng chẳng thấy đâu, ba nàng không hề biết tâm trí nàng đã trải qua những gì, đau khổ, thất vọng, chờ đợi, buồn bã,...ba lúc nào cũng như vậy hết, tại sao bảo nàng phải đối xử tệ với Jisoo, chị ấy ngay cả ba mẹ ruột cũng không biết là ai, sống khổ cực trước khi về nhà nàng, bây giờ chị ấy lại ở một nơi mà còn nhỏ hơn phòng làm việc này gấp mấy lần, không gian sinh hoạt cũng không tốt khiến nàng rất đau lòng.
Ông Kim nghe Jennie nói mà bất ngờ, ông không nghĩ hôm nay Jennie sẽ ở trước mặt ông nói ra những thứ này, ông hơi nhíu mày lại gần Jennie, nhưng nàng đã vội đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh sang hướng khác, nàng không muốn lại gần ông ấy, nàng rất mệt mỏi.
- Chủ Tịch, chị Jisoo đến rồi.
Cậu trợ lý của Jennie bước vào phòng thông báo, vừa nghe đến tên Jisoo, Jennie liền hướng mắt ra ngoài nhìn, ông Kim cũng hít sâu một cái quay trở lại ghế sofa, khuôn mặt cũng không hết căng thẳng.
Jisoo vừa vào đã cảm thấy không khí