Jennie ôm chặt lấy Jisoo, nũng nịu trong lòng người ta trên sofa phòng làm việc, không ngờ đến một ngày nàng lại mất kiểm soát cùng Jisoo làm chuyện đó ở nơi này, trước đây chưa bao giờ dám nghĩ đến nhưng mà bây giờ rất thích thú, tại người đáng ghét này làm người ta mất kiềm chế.
- Jisoo, chút nữa chúng ta đi ăn gì?
Jennie hôn lên má Jisoo, còn thuận tay vuốt vuốt má cô, rõ ràng một khi được thể hiện tình yêu thì Jennie chính là kiểu người yêu bao nhiêu đều thể hiện ra hết, trong mắt nàng nhất định chỉ có một người, chẳng trách người ba độc đoán của nàng sợ một ngày nàng sẽ đem toàn bộ tài sản giao cho Jisoo.
- Hay là chị nấu cho em ăn?- Jisoo suy nghĩ gì đó rồi nhìn Jennie, trong lòng có chút căng thẳng.
- Tại sao, như vậy chị rất cực, em không muốn chị cực đâu.
Jennie lắc đầu chu môi, dù rằng ngoài kia ai cũng thích người mình yêu nấu cho mình ăn nhưng nàng lại khác, nàng thấy xót người ta, ăn nhanh ở bên ngoài rồi ở bên nhau cả đêm, dành nhiều thời gian ôm nhau trò chuyện không tốt hơn là bận rộn sao, dù sao thì nàng và Jisoo đã sống cạnh nhau rất lâu rồi, trước khi kết hôn đâu phải chưa từng cùng chị ấy nấu ăn.
- Jennie, ở bên chị sẽ có lúc chịu khổ....
Jisoo đưa ánh mắt buồn nhìn Jennie đang nũng nịu trước mặt, đúng là cô mạnh miệng tuyên bố với ông Kim họ sẽ ở bên nhau, nhưng cô không muốn tiếp tục làm việc ở Kim gia nữa, không muốn phụ thuộc như những năm qua, nhưng hiện tại bản thân nghèo xơ xác, tiền để dành cũng không còn bao nhiêu, cô không thể cho Jennie những bữa ăn ở nhà hàng sang trọng hay đưa nàng đi đâu đó bằng những chiếc xe cao cấp, cũng không thể lên tiếng để nàng chi trả, Jisoo cảm thấy có chút nặng lòng.
- Chịu khổ? Em không hề thấy khổ mà.- Jennie nhìn vào mắt Jisoo, dường như nàng hiểu ra vấn đề gì đó.
- Hiện tại thì chị chỉ có thể nấu ăn cho em, gặp nhau có thể sẽ ít hơn lúc chúng ta sống chung một nhà, chị cần phải tìm việc làm.- Jisoo ôn nhu vuốt tóc nàng, thành thật mà nói rõ.
- Tại sao, cái ghế CEO vẫn còn trống, em nhất định muốn chị ở vị trí đó.
Không phải là ý định bộc phát, những năm qua Jisoo làm gì nàng đều biết rõ, năng lực chị ấy thế nào nàng đều biết, chỉ là cố tình giả vờ làm ngơ vì không muốn Jisoo ở vị trí đó đi tiếp xúc nhiều người, nàng sợ mất người ta, sợ người ta rung động với những người khác, nhưng sâu trong lòng nàng đã rất muốn để Jisoo ngồi ở đó, ngồi ở nơi xứng đáng với tài năng của chị.
- Ngốc, chị nghỉ việc rồi, làm gì có cty nào lại tuyển người đã xin nghỉ 1 lần nữa chứ?!
- Có, cty của em.
Jisoo nghe xong vô thức mỉm cười, gõ nhẹ lên trán Jennie, thấy nàng đáng yêu quá.
- Jisoo à, hay là về nhà đi.- Jennie đưa ánh mắt chờ mong nhìn người ta.
- Jennie, chúng ta ở bên nhau không đồng nghĩa với việc chị lại trở về đó.
- Em biết rồi, nhưng chị đang ở chỗ đó, hay là chọn một căn nhà thuê khác.
Jennie nghe đến đây lại cụp mắt xuống buồn bã nói nhỏ, nàng biết mình không thể xen vào cuộc sống chị ấy mong muốn nữa, người ta muốn nàng ở bên cạnh không đồng nghĩa với việc Jisoo yêu nàng, không cần phải nghe những lời nàng nói, cũng không cần phải chiều theo ý nàng, tự nhiên thấy tủi thân quá, Jennie mím môi không nói thêm gì.
- Không sao đâu, chị không quan trọng chỗ ngủ, sau này chúng ta hẹn nhau bên ngoài được mà, em không cần đến những nơi phức tạp như vậy.
Jisoo đều đã quen với việc cực khổ, những nơi như thế vốn dĩ cũng không quan trọng lắm nhưng thứ cô lo lắng là Jennie, làm sao có thể để Jennie vốn là công chúa nhỏ của Kim gia thường xuyên lui tới, Jennie xứng đáng đến những nơi tốt hơn căn nhà trọ chật hẹp đó, Jisoo chính là xót nàng, sợ nàng không chịu được.
Jisoo trên tay cầm hồ sơ xin việc đi rất nhiều cty, nhưng thật lạ, chỉ cần nghe đến tên cô, còn chưa xem qua bằng cấp và kinh nghiệm làm việc mà họ đã lắc đầu từ chối, cũng phải gần 10 cty khiến tâm trí một người kiên cường đang muốn cố gắng phấn đấu cũng có chút lung lay.
Jisoo mệt mỏi ngồi trên ghế trong công viên, ngẩng mặt lên trời buồn đến mức rơi nước mắt, rồi lại chớp mắt liên tục để mong ngăn những giọt nước mắt càng lúc càng lăn dài, không phải lần đầu khó khăn, cũng không phải lần đầu tủi thân, vậy mà hiện tại đau lòng quá, tự đau cho bản thân mình, nghĩ đến Jennie cô lại thấy mình vô dụng, yếu đuối thật, bản thân sắp lo không xong rồi thì lấy cái gì lo cho Jennie???
Jisoo cầm lấy chiếc bánh và cốc cafe trên tay mà cười buồn, ngay cả bánh và cafe cũng không đủ tiền mua size to, tiền trong người đều đã dần cạn, không thể lại mặt dày tiếp tục vay mượn Lisa, em ấy cũng có cuộc sống riêng, không thể lúc nào cũng cho cô mượn tiền, bây giờ Lisa cũng nghỉ việc, nhất định cuộc sống chật vật hơn lúc trước nhiều.
Jennie ở đằng xa len lén nhìn Jisoo, Jennie đã đi theo Jisoo được một đoạn dài, nàng cảm thấy đau lòng vô cùng chỉ muốn chạy đến ôm lấy chị ấy khi thấy Jisoo ngẩng đầu cố ngăn những giọt nước mắt, nàng không cần người nàng yêu phải mạnh mẽ, chị ấy có quyền được đau buồn, được khóc lóc mỗi khi khó khăn như bất kì người phụ nữ nào, nhưng chị ấy đang gắng gượng rất nhiều.
Jisoo mệt mỏi đi bộ về nhà trọ, cô nằm dài xuống giường, mở điện thoại lên nhìn ngắm nụ cười của Jennie trong tấm ảnh lúc đi học, sau đó ngón tay chạm đến ảnh Jennie nghịch ngơm chụp cả cô và em ấy đêm cả hai thuộc về nhau mà cười, nụ cười đó thật sự rất đẹp.
- Có phải chị vô dụng lắm không, ngay cả đi ăn cùng em cũng không thể, chẳng lẽ lại để mọi thứ cho em chi trả sao?
Jennie ở bên ngoài không nghe được Jisoo ở bên trong thì thầm điều gì, nàng đứng một lúc lâu chần chừ nhưng cũng phải lặng lẽ ra xe, vừa lên xe Jennie đã ôm lấy trán, nàng muốn vào đó an ủi người ta, muốn ở bên chăm sóc, muốn bám lấy chị ấy cả ngày cả đêm nhưng không dám, nàng muốn nói rằng nàng không cần Jisoo phải làm việc nhiều quá, là nàng bao nhiêu năm qua nợ chị ấy, nàng yêu thương nên muốn chăm