Lisa nhẹ tay lau nước mắt cho Jisoo, thân thể chị run lên từng cơn trong vòng tay Lisa, Lisa rất nóng tính, rất tức giận nhưng nhìn chị khóc thương tâm như vậy liền hoảng hốt, sợ bản thân gây thêm phiền phức cho chị, từ nhỏ đến lớn Jisoo cái gì cũng thương Lisa, ngay cả khi lang thang ngoài đường tìm được gì đó ăn cũng là nhường cho Lisa, một mình thì chịu đói, chịu lạnh.
Lisa nhớ mà, cái cuộc sống bôn ba bị ba mẹ ruột bỏ rơi, hai chị em vô tình gặp nhau, rồi thương nhau như gia đình, có những ngày chị chạy đi van xin người ta cứu lấy cô, chạy đến mức chân rướm máu vẫn cầu xin người đi đường thảm thiết, là người đàn ông họ Kim đó giúp đỡ, là con người tàn nhẫn đội lốt hiền lành đó chìa tay ra cứu giúp, chị đã hứa một đời mang ơn ông ta, chỉ cần ông ta cho Lisa được sống....
- Jisoo, em biết, em nhớ những gì ông ta đã cho chúng ta, nhưng rất nhiều năm rồi nhìn chị chịu đựng em liền không chịu được, chẳng thà em trả cho ông ta trái tim năm đó ông ta cứu, để đổi cho chị sự bình yên...
- Lisa...đừng nói vậy, có những việc là chị tự nguyện...để em được sống thì chị cảm thấy rất vui, chị không sao...
Jisoo nhẹ đưa tay chạm vào mặt Lisa, đứa em này là chị dùng tất cả của bản thân đổi về sự sống, trước đến giờ chỉ có Lisa bên cạnh mà dựa dẫm, xem Lisa là người thân, chị không cho phép Lisa tổn thương hay nói ra những điều không may.
- Em biết, nhưng Jisoo, chị tỉnh lại đi, cô ta không xứng, không xứng đáng với tình cảm của chị.- Lisa phải làm sao đây, nhìn chị như thế này còn đau lòng hơn gấp trăm lần.
Jisoo được Lisa dìu lại vào nhà, chị không yếu đuối, chị rất mạnh mẽ, kiên cường, nhưng dù sao chị vẫn là phụ nữ, Lisa may mắn gặp được Chaeyoung, có thể dọn ra ngoài sống cùng em ấy nhưng Jisoo thì...có lẽ một người yêu thương đặc biệt, một người để thấu hiểu cũng không có.
Jisoo vui vẻ tươi cười của em đã biến mất rất lâu, ngược lại chị càng ngày càng chịu đựng, càng im lặng chấp nhận, im lặng bình thản đến mức khiến người ta phát điên lên vì xót cho chị, đau lòng thay chị.
- Em trở về đi, đã trễ rồi.
Jisoo nhìn Lisa lo lắng, Jisoo chính là trước giờ lúc nào cũng lo lắng cho người khác, chưa bao giờ lo lắng cho bản thân, làm sao trên đời lại có người tốt, người giỏi chịu đựng như Kim Jisoo?!!!
- Jisoo à, dì lấy thuốc cho con, để dì thoa thuốc ngoài da nữa nếu không sẽ nặng hơn.
Dì Han đi đến bên cạnh, ánh mắt xót xa nhìn, lần nào đụng vào tôm thì Jisoo cũng phải uống thuốc, thoa thuốc liên tục mấy ngày, dì không sinh ra Jisoo nhưng thấy Jisoo như thế dì đau như một người mẹ nhìn con.
Lúc Jennie nấu ăn có tôm dì đã dự định cản nhưng nghĩ Jisoo cũng sẽ không đụng đến nên đành thôi, đối với Jennie dì vẫn không thoải mái được như đối với Jisoo và Lisa, có lẽ là vì Jennie là con gái ông chủ, còn Jisoo và Lisa thân phận bình thường hơn, những thứ mà Jisoo chịu đựng cũng đâu khác gì người giúp việc, trong nhà ai nhìn thấy mà không xót, chỉ là không dám nói ra sợ Jisoo sẽ buồn.
- Con không sao đâu, cũng không phải lần đầu.- Jisoo lắc đầu mặc dù da cô nổi đỏ hết, cảm giác ngứa cứ liên tục khiến cô nhíu mày khó chịu, nhưng chuyện cũng đã rồi, chắc uống thuốc sẽ không sao.
- Lisa mau về đi con, để Jisoo đó dì chăm sóc cho.
Dì Kim vỗ vào vai Lisa, sau đó tiễn Lisa về, Lisa và Jennie không hợp nhau, một người im lặng khó dò tâm ý, một người nóng tính, từ nhỏ đến lớn không ít lần cãi nhau, người đứng giữa là Jisoo luôn phải chịu đựng, Lisa lớn hơn một chút quen được Chaeyoung thì quyết định ra ngoài sống, còn Jisoo vẫn nhất quyết sống ở đây vì một người đối với mình không ra gì, khi nào ông Kim muốn cùng ăn cơm thì bất đắc dĩ 3 người mới ngồi cùng ông.
Dì Kim đi cùng Jisoo lên phòng, đi ngang qua phòng Jennie dì cũng nhìn qua một lần, Jisoo thì chỉ đi mà không muốn nhìn đến, đợi khi hai người vừa đi qua Jennie liền mở cửa, nàng khoanh tay nhìn về phía hai người, ánh mắt có chút dao động....
Đến nửa đêm Jisoo giật mình vì những cơn ác mộng bao quanh, mồ hôi liên tục tuôn ra trán, cô trở mình một lúc rồi ngồi dậy ôm lấy đầu thất thần, một lúc lâu sau mới xuống dưới uống nước. Jisoo phát hiện Jennie đang ngồi trên bàn ăn, tay nàng còn đang lướt điện thoại, thấy Jisoo liền giật mình tắt máy.
Jisoo thấy hết những hành động của nàng, chắc là nàng đang nhắn tin với ai đó, Jennie xinh đẹp như vậy thiếu gì người theo đuổi, giờ này trả lời tin nhắn cũng chẳng có gì lạ, Jisoo tự cười bản thân mình trong lòng, bước đến tủ lạnh lấy nước rồi quay lưng đi.
- Chị sao rồi?- Jennie lên tiếng không lớn không nhỏ khi Jisoo quay đi.
- À...không sao...- Jisoo không nghĩ Jennie sẽ nói chuyện với cô nên có chút giật mình.
- Ngày mai tôi nói trợ lý đem thuốc cho chị.- Nghe tông giọng Jennie, người khác cũng không thể hiểu được nàng đang nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt nói nhỏ đủ để Jisoo nghe thấy.
- Không cần đâu, vài ngày sẽ hết mà, cảm ơn em.
Jisoo xoay người lại nhìn nàng cười khẽ nhưng ánh mắt không vui vẻ như nụ cười mà cô thể hiện, Jennie đang lo lắng cho cô sao, hay là tội nghiệp cô, hay là cảm thấy có lỗi với cô, Jisoo không hiểu nhưng cũng rất mệt nên quyết định không nói tiếp nữa, muốn quay trở lại giường.
- Chị giận tôi?
Jennie tay cầm điện thoại bước nhanh về phía Jisoo, bước chân Jennie có vẻ gấp, Jisoo cảm thấy Jennie có chút lạ nên lùi về sau mấy bước.
- Chị...không giận gì hết...
- Tốt nhất là như vậy, cả đời này chị cũng không được quyền giận tôi.
Jennie thẳng thừng tuyên bố rồi bước qua cô, tay nàng ấn tắt điện thoại