Jennie thoa thuốc xong đang dự định quay lưng thì Jisoo nắm lấy cổ tay nàng khiến Jennie giật mình đứng lại, Jisoo không biết lấy can đảm từ đâu ra, cô đưa tay ôm chặt vòng eo Jennie kéo sát vào người, cả thân thể Jennie đều không cử động được, Jisoo xem chừng rất ốm nhưng lực ôm của cánh tay rất chặt, giống như đã dùng hết sức lực và rất nhiều can đảm để ôm lấy nàng sau bao nhiêu lần không dám, Jennie muốn phản kháng cũng không được.
- Jennie, thương chị một chút thôi, có được không em?
Jisoo vùi đầu vào cổ Jennie, bao nhiêu lâu không dám đụng chạm, bây giờ Jennie vừa quan tâm một chút, trong lòng dù đã kiềm nén nhưng vẫn không chịu nỗi, muốn mặc kệ dù là Jennie thương hại cô, cảm thấy có lỗi với cô hay như thế nào cũng được, chỉ muốn Jennie thương mình một chút, con người chịu đựng tổn thương quá nhiều nhất định rất dễ mềm lòng.
Jennie đưa tay muốn gỡ tay Jisoo ra, nhưng nàng cảm giác khuôn mặt Jisoo vùi trong cổ nàng đã rơi nước mắt, nước mắt ấm nóng chạm vào da thịt làm ánh mắt Jennie chần chừ.
- Xin em, để chị ôm em 5 phút thôi, nếu không thể thì 2 phút cũng được, Jennie à....
Từng hơi thở nóng ấm của Jisoo phả vào cổ khiến chân Jennie muốn đứng không vững, nàng cắn môi không biết làm sao. Jisoo vội vàng đẩy thân thể Jennie vào tường, cô nhanh chóng áp môi mình lên môi Jennie mà tham lam hôn.
Jennie tròn mắt không tin được, người này bao nhiêu năm chưa bao giờ quá phận với nàng, ngay cả ngủ chung giường còn không dám, bây giờ can đảm ở đâu ra, Jennie đẩy ra nhưng không được, cánh môi người ta tham lam mút mát môi nàng liên tục.
- Jisoo....ưmmm...
Jennie cố gắng đánh vào người Jisoo để cô buông ra, nhưng lực đánh lại không mạnh tay vì Jisoo như cuốn lấy nàng vào nụ hôn nóng bỏng, thần trí Jennie cảm thấy như mình không tỉnh táo rồi, nàng siết chặt hai tay, lờ mờ suy nghĩ cái gì đó rồi vội vàng đạp lên chân Jisoo khiến Jisoo có chút đau mà buông nàng ra một cách hụt hẫng.
Jisoo bây giờ mới bừng tỉnh, cô nhìn Jennie ánh mắt buồn bã và hối hận vô cùng, Jennie cảm giác ánh mắt đó của Jisoo còn đau lòng hơn những lần Jisoo nhìn nàng trước đây, nàng vội vàng cầm lấy túi xách trên ghế đi như chạy, nhanh chóng ra ngoài không muốn ngoảnh lại.
Jisoo ngồi vô lực xuống ghế, ôm lấy đầu rất khổ sở, hết rồi, tất cả đều xong rồi, bao nhiêu lâu cố gắng nhẫn nhịn của Jisoo tan biến rồi, Jennie đã ghét cô, vậy mà bây giờ xem cô đã làm gì với thân thể Jennie, Jennie sẽ càng không bao giờ nhìn mặt cô nữa huống chi là quan tâm thương hại như vừa rồi.
Jennie là vô cùng thẫn thờ trở về phòng, nàng đóng sầm cửa thả cơ thể rơi tự do trên sofa, Jennie nấc lên thành từng tiếng, chạm lên môi mình cảm nhận, nàng nhất định là không quay trở lại cái phòng làm việc màu xám u ám đó nữa.
- Kim Jisoo...chị là đồ tồi...
Jennie mắng chửi trong miệng, sau đó vội vàng bật dậy lau nước mắt, sao nàng phải khóc, không được khóc, mặc kệ chị ta, nàng phải tô lại son đỏ, chị ta điên rồi, nghĩ đến son trên môi mình bây giờ một phần đang ở trên môi chị ta, Jennie giãy nảy rồi lại nằm xuống thở dài.
- Kim Jisoo...rốt cuộc thì chị muốn cái gì?...
Jennie cứ nằm như vậy mà lim dim ngủ mất cùng với ấm ức trong lòng, khuôn mặt khi ngủ lại trông rất đáng yêu, không hề có một chút băng lãnh như nàng thể hiện bên ngoài, hôm nay nàng cũng không có việc nhiều nên chẳng ai làm phiền, Jennie ngủ như thế đến chiều, trợ lý cũng không dám gõ cửa.
Jennie lái xe ra khỏi cty liền thấy Jisoo đứng trước sảnh, chị ấy một tay cầm áo khoác, một tay chìa ra hứng những giọt mưa, nàng cuối cùng cũng để ý trời đang mưa nặng hạt.
Jennie đột ngột dừng xe tắt máy, nàng nhìn Jisoo đứng ở đó với thân thể thật gầy, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng buồn xa xăm đến kì lạ, chị cứ như vậy mỉm cười nhẹ nhìn những hạt mưa, cười nhưng ánh mắt không hề vui, Jennie chạm tay lên ngực trái, có gì mà tự nhiên lại đau lòng???
Jennie chần chừ rồi cũng lái xe qua, nàng mở cửa xe bước xuống trong sự ngạc nhiên của Jisoo.
- Chị có bị điên không mà nghịch mưa, tôi nói chị thế nào, 5h tan làm thì về nhà ngay.
Jisoo nhìn thấy Jennie vô thức giật mình, chuyện lúc sáng...khiến Jisoo cảm thấy hối hận, cô lùi mấy bước vì không dám đứng quá gần Jennie.
- Chị...chị đợi Lisa, sáng nay em ấy đón chị đi.
- Vào trong mà đợi, mà đợi đến bao giờ, nếu như 6h mà chị mới về nhà thì đi luôn đi.- Jennie hung dữ quát lên.
- Jennie...
Jisoo chắc đã quá quen với thái độ của Jennie nên cũng không khó chịu lắm, ngược lại chị sợ những người xung quanh sẽ bàn tán về thái độ của nàng, chị không muốn Jennie trở thành chủ đề bàn tán của bất cứ ai vì dù sao vị trí của Jennie cao quý, không phải nhân viên bình thường nhưng cũng chẳng biết phải nói thế nào, có quyền gì mà dám nhắc nhở nàng.
- Lên xe.
Jennie quay lại xe sau đó mở sẵn cửa xe cho Jisoo, tự nhiên nàng thấy bực mình quá, mà Jisoo cũng không biết làm sao mới đúng, lúng túng một hồi mới dám lên xe một cách rụt rè.
Jisoo đưa mắt nhìn xung quanh xe sau khi Jennie lái đi, Jennie rất thích chơi xe, ở trong nhà rất nhiều siêu xe để nàng thay đổi, ngược lại thì Jisoo chỉ có một chiếc xe bình thường, không nói là quá tầm thường, lâu lâu còn phải đi bảo dưỡng, Jisoo cảm thấy thân phận của mình được Jennie và ba em ấy đãi ngộ như vậy đã là quá tốt rồi.
Xe Jennie rất thơm, mùi nước hoa trên xe rất dễ chịu, Jisoo lại cảm thấy đau lòng, đã bao giờ Jennie cùng với người đàn ông nào đó ngồi trên xe này chưa, cùng nhau đi dạo, cùng nhau nói chuyện, có thể bọn họ đã nắm tay trên xe, lãng mạn như vậy