- Nhanh lên một chút, không ai là người nhà ông ấy ở đây sao?
Tiếng một y tá khác chạy ngay ra ngoài thúc giục y tá lúc nảy. Jisoo bây giờ đã ngồi trên ghế, cô nghe rất rõ ràng từng lời họ nói với nhau nhưng cố tình lờ đi, không muốn quan tâm đến nữa. Jisoo đã hạ quyết tâm vờ như bệnh viện rất ồn mà cho qua, tự nhủ lòng sẽ không sao đâu, không ai có thể trách cô và Jennie đâu...
Chủ tịch Kim và Ji Yoon ở bên cạnh thấy rất lạ, Jisoo thì có thể không nói đến, có lẽ họ nghĩ Jisoo vẫn chưa biết chuyện, nhưng Jennie là con gái ông ta, hẳn sẽ phải lo lắng chạy đi chứ, sao nàng có vẻ bình thản cuối mặt, tay liên tục siết lấy tay Jisoo như chịu đựng cái gì đó, còn làm họ thắc mắc nhiều hơn.
- Hai đứa đến đây là vì Kim Jin cấp cứu sao?
Ji Yoon cuối cùng nhịn không được, trực tiếp đi đến bên cạnh hỏi, cảm thấy rất tò mò và có chút lo cho hai đứa.
- Mẹ Jennie có chuyện nên tụi em đến đây, hoàn toàn không biết ông ấy làm sao cấp cứu ở đây.
Jisoo không để Jennie trả lời đã vội lên tiếng giải thích, Ji Yoon càng thấy lời giải thích này của em ấy không mấy hợp lý, hẳn là có chuyện gì khó nói, mà lúc chị đến gần để ý mới thấy Jennie ánh mắt ngấn nước, có lẽ vừa mới khóc xong, linh cảm cho chị biết Jennie và Jisoo có chuyện gì đang dấu người khác, chuyện có thể rất nghiêm trọng.
- Jisoo, chúng ta nói chuyện được không con?
Chủ tịch Kim dù rất ghét Kim Jin đó nhưng ông suy nghĩ một lúc, cảm thấy hiện tại tên đó đang cấp cứu chắc là rất nguy hiểm, ông là người duy nhất biết sự thật, ông không thể để con gái ruột của hắn vì không biết chuyện mà bỏ rơi không cứu lấy hắn, ông nghĩ bản thân nên nói ra sự thật ngay lúc này, Jisoo nếu biết được chắc chắn sẽ sốc nhưng sợ rằng sau này mới nhận ra, thì cô sẽ dằn vặt bản thân không cứu được ba mình.
- Chú, Jennie đang không ổn vì mẹ em ấy, chú có chuyện gì thì nói sau giúp con được không?
Jisoo cảm thấy không muốn nghe, cô tỏ ý từ chối, linh cảm cho Jisoo biết ông ấy đang muốn nói gì. Jisoo và Jennie đều đang muốn trốn tránh sự thật đau lòng đó, cô không muốn nghe mà Jennie càng không thích nhắc đến nên mới từ chối ông ấy ngay, mong là ông ấy bỏ qua chuyện đó đi cho xong, người đàn ông trong phòng cấp cứu kia cả đời này Jisoo chỉ muốn xem là ba nuôi, không có một chút ruột thịt nào muốn liên quan.
Chủ tịch Kim dường như nhận ra Jisoo có gì trốn tránh, ông chần chừ trong lòng, ông không muốn Jisoo và Jennie đau lòng, không muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ khổ sở, chuyện này rõ ràng là sai lầm trước đây của người lớn, là nghiệp mà Kim Jin phải trả khi nhận nuôi chính con ruột của mình, lại không hề yêu thương Jisoo như một đứa con. Jisoo nếu biết chuyện ông ta đã làm với mẹ cô chắc chắn sẽ rất hận thù, cho nên không thể trách Jisoo và Jennie trong chuyện này được, hai đứa còn yêu nhau thật lòng nữa.
- Jisoo à, chuyện đang rất gấp, nếu Jennie không ổn, xin con hãy cứu lấy Kim Jin, máu của con...ta sẽ giải thích sao có được không...????- Chủ tịch Kim rõ ràng có lòng thương người, dù nghĩ như thế nào vẫn là muốn cứu lấy Kim Jin, chỉ là ông lúng túng không phải giải thích làm sao, phải nói như thế nào để Jisoo hiểu mà không tổn thương.
- Chú...con không muốn nghe...Jennie đang không ổn, con muốn ở bên em ấy, bác sĩ sẽ chuyển máu dự trữ đến nhanh thôi, không cần của con đâu.
Jisoo đưa tay lên làm động tác chặn lại ông ấy, cô hít một hơi sâu, ôm lấy Jennie dựa vào lòng, nhìn nàng đau lòng vô cùng. Jisoo thật sự không có cảm xúc quá nhiều với Kim Jin, trước đây vì ông ấy cứu Lisa và mang họ về nuôi dưỡng, từ hai đứa trẻ lưu lạc biến cô và Lisa trở thành người có học thức, lại đồng ý cho cô kết hôn cùng Jennie cho nên Jisoo mới tôn trọng mà nhẫn nhịn nhiều chuyện, bây giờ một giây đổi thành ba ruột, Jennie trở thành em gái cùng cha, không chấp nhận được, càng không thể tin được.
- Jisoo à, nhưng mà...
Ji Yoon cũng lên tiếng muốn khuyên, chị cảm thấy Jisoo càng lúc càng lạ, dù tiếp xúc không lâu nhưng chị nhận thấy tính cách Jisoo rất tốt, lại rất biết quan tâm và hi sinh vì người khác, nhưng hiện tại ánh mắt em ấy không là còn em ấy mà chị gặp ngày đầu tiên nữa, đột nhiên Ji Yoon nghĩ đến bằng cách nào đó Jisoo có lẽ đã biết sự thật, chị lia mắt qua Jennie nảy giờ vẫn đang ngồi im lặng, không biết nên nói thế nào.
- Chị...hai người xin đừng quan tâm đến nữa, chị mau đưa chú về nhà đi.
Jisoo nhìn Ji Yoon, giọng nói có chút như nài nỉ, cảm thấy rất mệt chỉ muốn đuổi họ đi khỏi đây cho xong. Jennie ngẩng đầu nhìn lén Ji Yoon, sau đó lại trốn tránh nép đầu vào ngực Jisoo, tránh ánh mắt dò xét của Ji Yoon hiện tại dán vào cả hai người.
- Có lẽ hai đứa đang rất mệt mỏi vì nhiều chuyện, nhưng trước khi chị và ba về, chỉ muốn khuyên hai đứa một câu, người khác cho dù đối xử tệ với hai đứa thế nào, hai đứa cũng đừng bao giờ đối xử với họ như vậy, hãy để họ hối hận vì hai đứa vẫn đối xử tốt với họ, chị rất mong là Jisoo sẽ hiểu.
Ji Yoon tin rằng lời chị nói đang ám chỉ điều gì thì hai đứa nhỏ chắc chắn hiểu, hoặc ít nhất là Jisoo hay Jennie sẽ hiểu. Chị quay lại khoác lấy tay ba, ông ấy cũng không biết nói gì thêm.
- Jennie, nếu đã quyết định làm sai, chị cũng không có cách nào cản, nhưng sai một chuyện thì đừng sai chuyện thứ hai.
Ẩn ý của Ji Yoon làm Jennie giật mình, nàng đưa mắt nhìn Jisoo nhưng chị chẳng nói gì, có điều ánh mắt Jisoo bị lay động không ít, lúc nảy quyết tâm không cứu người đàn ông đó nhưng sau khi nghe thì Jisoo lại chần chừ.
Ji Yoon chính là muốn Jennie hiểu việc cả hai cố chấp ở bên nhau đã sai, nhưng không cứu giúp ba thì lại sai thêm một lần nữa, không nên sai nối