- Ông chủ, ông tỉnh rồi.
Trợ lý của Kim Jin nhìn thấy ông ta vừa mở mắt thì gấp gáp vừa nói vừa chạy đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ xác nhận ông ta ổn thì mới giúp ông ta dựa người dậy một chút. Kim Jin nhìn quang cảnh xung quanh phòng bệnh, không một ai là người thân, chỉ có tên trợ lý này mà không khỏi bực trong lòng, ông ta hất ly nước trên tay tên trợ lý khiến nó vỡ tan tành.
- Ông chủ, ông thấy khó chịu sao?- Tên trợ lý cũng khó chịu nhưng rất giả vờ lo lắng, bên cạnh một người tham vọng và toan tính như Kim Jin thì có mấy ai thật lòng đối đãi với ông ta, chẳng qua làm cho ông ta cũng vì tiền mà thôi.
- Jennie đâu?- Ông ta quát lên, mắt dáo dác nhìn ra cửa phòng.
- Cô chủ nhỏ đang ở ngoài, mẹ cô chủ cũng nằm phòng bên kia, tôi gọi cô ấy vào nhé!
- Không cần, bảo nó biến xa một chút, nếu nhìn thấy tôi sẽ giết chết nó, khốn kiếp.
Ông ta vẫn không quên được việc Jennie dùng dao đâm sau lưng ông ta một nhát rất sâu, hậm hực trong lòng nhưng vẫn còn chút tình người, ông ta cũng yêu thương Jennie thật lòng, chuyện này ông ta sẽ không báo cảnh sát nhưng sẽ không để yên cho Jennie và Jisoo muốn làm gì thì làm được.
Jennie ngồi trên băng ghế, nàng cẩn thận liên tục xoa tay cho Jisoo từ nảy giờ đã rất lâu, nhìn vết kim lấy máu trên tay Jisoo làm nàng đau lòng vô cùng, Jisoo không đáng phải vì nàng mà như thế, nàng biết rõ ràng Jisoo không muốn cứu ông ta, là vì cả hai ở bên nhau là sai vì vậy không thể tiếp tục sai những việc khác nên mới chấp nhận cho máu.
Jisoo cho ông ta một lượng máu cực lớn, lại không chịu đi nghỉ ngơi, sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng lại cố mỉm cười dịu dàng với nàng, ông trời quả thật không công bằng, tình yêu của nàng và Jisoo bây giờ phải làm sao đây, trong lòng hai người đều hoang mang không rõ, rất sợ mất nhau.
- Jennie, nếu như chị muốn em từ bỏ tất cả cùng chị đến một nơi xa, em có đồng ý không?- Jisoo dùng tay nhẹ nâng cằm Jennie lên nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng Jisoo mang chút ngọt ngào nhưng lại nghèn nghẹn thấy rõ.
- Jisoo...- Jennie đưa mắt ngạc nhiên nhìn chị, sau đó nàng mỉm cười gật đầu liên tục, người này đang muốn cùng nàng bỏ trốn, nàng nguyện ý cùng Jisoo đi đến bất kì đâu, cho dù khổ cực cỡ nào, chỉ cần đi cùng chị ấy thì cùng trời cuối đất đều là nhà của Jennie.
- Jennie, chị yêu em, cho dù có như thế nào chị vĩnh viễn yêu em.- Jisoo không nhịn được ôm chầm lấy nàng mặc cho những ánh nhìn xung quanh bệnh viện.
- Jisoo à, chị càng nói em sẽ càng khóc mất, chỉ cần chị không bỏ rơi em thì cho dù chị yêu hay không yêu em, em cũng nguyện yêu chị đến cùng.
Jennie ôm lại người ta, nàng vùi mặt vào cổ Jisoo, có trời mới biết Jennie cần chị ấy đến mức nào, không có Jisoo nhất định Jennie sẽ không sống nỗi đâu.
Jisoo sau đó nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho nàng, cô quyết định sẽ từ bỏ tất cả cùng Jennie rời đi, đi đâu cũng được chỉ cần có nhau. Chủ tịch Kim và Ji Yoon ở đằng xa nhìn thấy hai người thì lặng lẽ lau nước mắt, càng làm ông ấy phát điên lên vì tên Kim Jin khốn kiếp, ông ấy không chịu nỗi liền xông vào phòng tên đó.
Jisoo và Jennie nhìn thấy ông ấy như thế thì ngỡ ngàng, nghi là có chuyện nên Jisoo nắm lấy tay Jennie kéo nàng đi đến.
- Hai đứa ở ngoài đi, ba chị có chuyện muốn nói với Kim Jin.
Ji Yoon vừa dứt câu đã thấy vệ sĩ của chị lôi ngay trợ lý của Kim Jin ra ngoài, tiếng ồn ào trong phòng phát ra không thể không gây sự chú ý.
- Thằng ch* chết, mày còn nhớ tao không?
Chủ tịch Kim đã lao đến nắm lấy cổ áo tên Kim Jin, Kim Jin đưa mắt nhìn ông, hắn bất ngờ nhìn lại ông không chớp mắt, khuôn miệng có chút lắp bắp, năm đó cho người đuổi đánh ông và mẹ của Jisoo, hắn đã nghĩ ông đã chết ở cái xó nào rồi.
- Mày...thả tao ra...bác sĩ...báo cảnh sát...
Hắn ta cảm thấy mình bị đe doạ thì hét to lên hòng có người nghe được mà chạy vào ngăn cản nhưng thật sự vô vọng, Ji Yoon nếu ở bên ngoài thì cảnh sát cũng không dám vào.
- Chị, chú làm sao vậy, bên trong đánh nhau sao?- Jisoo khó hiểu nhìn chị, tay vẫn nắm lấy tay Jennie.
- Hai đứa cứ đứng yên sẽ không sao đâu, nhưng tốt nhất là tìm chỗ ngồi đi đừng đứng ở đây. - Ji Yoon đưa tay cản hai đứa, chị sợ những lời nói trong phòng phát ra sẽ đến tai hai đứa nên cứ nhìn hai đứa rồi lại nhìn vào trong.
- Nhưng mà...ba...ông ấy còn yếu...- Jennie có hơi lo lắng, mặc dù biết Chủ tịch Kim là người tốt, nhưng nàng lại có dự cảm không lành, chút lương thiện trong lòng làm nàng lo cho Kim Jin, dù sao ông ta cũng là ba nàng bao nhiêu năm.
- Năm đó mày cho người đuổi đánh tao và cô ấy, mày đúng là không phải người, mày có biết cô ấy đang mang thai con gái mày không?
Chủ tịch Kim nổi giận đùng đùng còn mạnh tay siết chặt cổ Kim Jin hơn. Kim Jin nghe rõ từng chữ ông nói, hắn nhíu mày để tiêu hoá cho rõ hơn, hắn hoàn toàn không hề biết năm đó mình có con gái cùng người phụ nữ mình yêu.
- Mày nói gì? Con gái tao và Ji Eun?-