Ánh mắt bi thương của Jennie nhìn về phía cửa sổ làm Jisoo đau xót quá, ánh mắt chất chứa nỗi nhớ nhung và trông đợi, một cô gái nhỏ đang ngập tràn hạnh phúc trong tình yêu đột nhiên trải qua chuyện rất kinh khủng, bây giờ lại trở nên hiểu chuyện đến đau lòng.
Với tính cách trước đây của Jennie chắc chắn nàng sẽ chạy đến gào lên với Jisoo nhưng hôm nay nàng chỉ như vậy run run cầu xin cô xuất hiện trước mặt nàng, không hề lớn tiếng hay trách móc một câu nào, lòng Jisoo như ai cắt, bước chân dự định rời đi như có sức nặng, không thể tiếp tục cất bước nỗi.
- Em biết chị còn sống, em biết người cứu em hôm đó là chị, em còn nhận ra tối qua chị đã ở đây, chúng ta cùng nhau trong căn phòng này, em biết chị có chuyện nên không muốn xuất hiện trước mặt em, nhưng Jisoo...có thể cho em ôm một lần không, em đã rất sợ mất chị....
Jennie hai mắt ngấn nước, nàng nhẹ nhàng tiến đến ngồi ở mép giường, lúc này nàng nhìn thấy rõ bóng Jisoo vì một chút ánh sáng le lói bên ngoài hắt vào.
Jennie chờ đợi người ta cho phép vì nàng suy nghĩ rất kĩ, nếu thật sự có thể trở về trước mặt nàng công khai thì Jisoo đã trở về từ sớm, chị ấy quyết định dấu nàng như vậy chắc hẳn là có lý do, tính cách của Jisoo từ nhỏ nàng luôn để tâm mà ghi nhớ, cô sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do chính đáng.
Sự khép nép và chờ đợi của Jennie đã làm Jisoo khóc rồi, cô cảm giác cổ họng đắng chát. Jennie thấy người kia im lặng thì nàng nhẹ nhàng đứng dậy đi từng bước nhỏ đến, nàng muốn chạm vào người nàng yêu, muốn cảm nhận rõ hơi thở chị ấy để chắc chắn rằng người ta còn sống, dù sao thì nàng vẫn rất sợ trong lòng.
Jisoo thấy nàng bước đến thì chân mềm nhũn ra, cô lùi về sau một chút, không phải không muốn gặp Jennie, chỉ là nếu như gặp rồi cô sợ tiếp tục nhìn thấy nàng bị làm hại, bản thân Jisoo không sao nhưng Jennie không đáng bị như vậy, cho đến khi cô lôi Kim Jin ra ngoài thì gặp nhau chỉ khiến Jennie bị để ý.
Jennie không biết suy nghĩ trong lòng Jisoo, nàng nhìn thấy người kia bước lùi thì sợ Jisoo lại bỏ đi cho nên đột nhiên nàng đi nhanh hơn vì tâm trí nàng quá nhớ nhung người ta, rồi vội vã nên không cẩn thận vấp chân mà đột nhiên ngã ra sàn.
- Aaaaaa...- Jennie khó chịu phát ra tiếng, sau đó là khóc to lên vì đau lại còn tủi thân.
- Đồ ngốc, em có làm sao không?
Jisoo vừa thấy người ta ngã đã không suy nghĩ mà vội vàng đến đỡ, cô không thể để cô vợ ngốc này bị ngã như thế, có mấy bước chân cũng ngã như vậy làm Jisoo xót xa, dự định rời đi của Jisoo dường như biến đâu mất, trước mắt là hoảng sợ, lo lắng cho Jennie vô cùng.
- Chị....
Jennie nhìn thấy cả khuôn mặt Jisoo ở trước mắt thì nhìn chằm chằm, nàng bấu víu vào hai cánh tay cô mà gọi khẽ, đôi mắt nàng nhìn Jisoo không chớp mà Jisoo cũng ngắm nàng rất lâu, dường như thời gian giống như ngưng đọng, trong tâm trí mỗi người hiện tại chỉ có hình bóng đối phương, lâu ngày xa cách vừa đau vừa vui mừng.
Jisoo nhẹ nhàng luồn tay xuống bế cả thân người nàng đặt lên giường vì sàn nhà đang lạnh, phủ chăn kín khắp người Jennie ủ ấm, sau đó ngồi ở bên cạnh, vuốt ve mấy sợi tóc đang xoã che mặt của Jennie sang một bên.
Jennie im lặng nhìn cử chỉ ôm nhu người ta dành cho mình mà xúc động, bao lâu rồi, nàng đã rất sợ sẽ không bao giờ được quan tâm, chăm sóc như thế này nữa, sợ hãi sau này sẽ không còn một Kim Jisoo ôn nhu với nàng nữa, bây giờ giống như đang nằm mơ, Jennie lắc đầu, cố gắng nhận biết xem đây là mơ hay tỉnh, đêm qua nàng cũng cho nó là giấc mơ, hay hiện tại đều là nàng mơ mộng????
- Ngoan đừng khóc mà, chị ở đây rồi, cứ khóc như vậy sẽ sưng mắt mất thôi.
Jisoo chạm tay lên mi mắt nàng, rất dịu dàng lau đi giọt nước mắt vươn trên đó, cô mỉm cười nhẹ, thương quá, Jennie ngốc thật sự là quá ngốc đi.
- Em nhớ chị, Jisoo đừng bỏ rơi em nữa được không, em xin chị đó.
Jennie ôm chầm lấy Jisoo rất chặt, cánh tay nhỏ muốn siết lấy Jisoo mà cảm nhận hơi ấm, nàng đã rất lâu không ôm Jisoo, mùi hương quen thuộc làm Jennie thấy yên lòng. Jisoo thật sự là còn sống, nàng không mơ, Jisoo bằng xương bằng thịt đang ở trước mặt nàng, Jennie nhớ Jisoo đến phát điên rồi.
- Ngoan nào, em nín đi, khóc suốt như vậy con cũng sẽ buồn theo, chị xin lỗi Jennie, xin lỗi vì làm em đau lòng.
Jisoo vỗ lên lưng nàng liên tục để dỗ dành, cô cũng nhớ nhung Jennie từng ngày, bất đắc dĩ phải xa nhau, lúc Jisoo tỉnh dậy sau tai nạn người cô muốn gặp, muốn biết tình hình đều là Jennie.
Jisoo đã khóc một trận khi biết tin Jennie không sao, và cả vừa cười vừa khóc thêm một lần ngày Ji Yoon nói với cô hỏi được một ít thông tin Jennie mang thai, thứ cảm xúc đó Jisoo cũng không biết diễn tả làm sao cho đúng, ngay lúc đó chỉ muốn chạy đến ôm nàng vào lòng mà an ủi, chăm sóc nàng dịu dàng nhưng lại phải kìm lòng.
- Jisoo, tối nay ở đây với em.
Jennie buông cổ Jisoo ra, nàng đặt bàn tay lên má Jisoo mà vuốt ve, nàng muốn được Jisoo ôm vào lòng khi ngủ, rất lâu rồi nàng không có một giấc ngủ yên, nếu không mơ thấy Jisoo cả người đầy máu thì sẽ là