Jisoo quỳ xuống đối diện Jennie, bị nàng bắt khoanh tay lại, khuôn mặt uỷ khuất chẳng khác nào đứa trẻ bị người lớn la mắng, vừa ngái ngủ vừa sợ thấy thương, thân thể Jisoo còn chưa kịp mặc quần áo nhưng Jennie không nhìn cô, nàng cầm lấy điện thoại vờ xem gì đó.
Jisoo thấy Jennie hét to xong thì không quan tâm đến mình nên cô lần mò từng ngón tay chạm lên chân nàng, chạm từng ngón từng ngón làm Jennie thấy nhột nên nàng trừng mắt, Jisoo lập tức rụt tay lại.
- Vợ, em làm sao vậy, chị không muốn quỳ đâu, sàn nhà lạnh lắm.
Jisoo giả vờ nhõng nhẽo để được nàng thương, hai người vừa mới gặp nhau sau bao tháng ngày xa cách, còn chưa có âu yếm đủ thì đột nhiên Jennie thay đổi thái độ, Jisoo khổ sở trong lòng.
- Vậy thì đứng dậy....- Jennie nhướn mày, giả vờ cười rồi gật gật đầu.
- Chị biết ngay là Jennie thương chị mà, để chị đứng....- Jisoo nghe vậy thì mừng rỡ như bắt được vàng, Jennie làm cô sợ hết hồn.
- Dám đứng dậy tôi chặt chân chị.- Jennie rất nhẹ nhàng nói thêm một câu.
- Chị không dám. - Jisoo chuẩn bị chạy đến ôm nàng thì nghe lời đe doạ xong lập tức sợ, tiếp tục quỳ gối nhưng lết lết đến chỗ chân Jennie, còn ôm ôm vuốt vuốt như mèo nhỏ đang nịnh chủ nhân, Jennie trong lòng thấy thương lắm nhưng nàng quyết tâm không quan tâm đến người này.
- Vợ bé nhỏ, tối qua chị không thể hiện tốt nên em giận sao?
- Chị còn dám nói, chị muốn bị đánh chết không?- Jennie đưa tay lên hăm doạ.
- Chị xin lỗi mà, Jennie thương chị đi có được không?
- Tôi thương chị thì ai thương tôi, Kim Jisoo, chị rõ ràng còn sống nhưng không hề tìm tôi, lúc chị tìm tôi thì ở trên giường áp lấy tôi xuống, chị có biết tôi tưởng là mơ....- Jennie giận rồi, nhưng mà nàng không dám nói hết câu, đêm đó nàng rõ ràng cũng tưởng mình hư hỏng ngủ mơ thấy cảnh xuân.
- Jennie ngoan, chị xin lỗi, chị sai rồi, xin lỗi Jennie nhiều lắm, chị cũng không muốn như vậy, lúc chị tỉnh lại thật sự rất nhớ thương Jennie, nhưng chị sợ...chị không có quyền lực, chị rất vô dụng, chị không muốn nhìn Jennie tổn thương, chị muốn giải quyết xong mọi việc sẽ tìm Jennie, để Jen bình an sinh con chúng ta.
Jisoo là đang hối lỗi vô cùng, cô hoàn toàn không muốn thế, cô từ nhỏ ở cạnh Jennie, sau đó còn bị nàng cắt hết chi tiêu, tiền để dành cũng không có, tự đi làm riêng thì được bao nhiêu, dù bản thân có tài thật sự nhưng lại chưa được thể hiện nhiều đã gặp chuyện, sau khi tỉnh dậy Jisoo rất muốn chính mình giải quyết cho xong mọi thứ, ra dáng một người để Jennie nương tựa, nếu không giàu có thì cũng phải biết giải quyết vấn đề, cho Jennie cảm giác an toàn khi ở bên.
- Chị là đồ ích kỉ, khiến tôi đau lòng như vậy chắc chị vui lắm.
Jennie đẩy Jisoo ra, sáng nay nàng tỉnh dậy trông thấy bản mặt ngủ đến thoải mái của Jisoo thì thật thấy ghét, nhớ đến những thứ mình phải chịu đựng bao lâu nay thì tự nhiên tức giận, không phải nàng không hiểu cho cô, ngược lại Jennie rất hiểu lý do tại sao Jisoo không tìm nàng, nhưng nàng cũng được quyền tức giận mà, nàng cũng có quyền được Jisoo dỗ dành, được dỗi người ta, nàng khóc hết nước mắt vì người này, còn có ý định không cần con mà cần Jisoo, nàng chấp nhận là người mẹ tồi mà ích kỉ vì tình yêu của bản thân đến vậy cho nên Jennie hiện tại thấy giận Jisoo kinh khủng.
- Chị không hề vui mà, Jennie à, trái tim chị cũng rất đau, chị nhớ Jennie lắm.- Jisoo lại chạm tay vào tay Jennie, nắm lấy bàn tay nàng tha thiết cầu xin.
- Nói dối.
- Chị nói thật, tin chị có được không, Jennie là quan trọng nhất với chị, cả bảo bối trong bụng em nữa, chị làm sao có thể không thương, Jennie hiểu cho chị có được không em?
- Hiểu cho chị thì ai hiểu cho tôi, đừng có chạm vào người tôi cho đến khi tôi đồng ý.
Jennie đẩy tay Jisoo ra, nàng vẫn chưa hết giận được, nói rồi mặc kệ cô đang quỳ mà muốn bỏ đi ra ngoài. Jisoo dự định chạy theo thì Jennie đi đến tủ lấy quần áo của Jisoo ném lên giường.
- Mặc đồ vào, bộ đẹp lắm hay gì mà tính để cả nhà đều thấy, đi theo tôi chặt chân.
Jisoo bĩu môi vì nàng hung dữ, ai đêm qua còn ngoan ngoãn cầu xin cô ở lại, sợ ngày mai Jisoo đi mất đến khóc lóc đáng thương vô cùng, bây giờ thay đổi thái độ như vậy làm Jisoo sợ hãi nhưng mà cô nghĩ dỗ vợ thì phải lì một chút, Jisoo mặc quần áo rất nhanh, thầm nghĩ trong lòng có vợ thật tốt, quần áo của mình vẫn luôn thơm như vậy.
- Jennie à, chúng ta ăn gì vậy em?
Jisoo vội vã chạy xuống nhà, thấy Jennie đang ở dưới bếp thì ôm lấy nàng từ đằng sau. Jennie trước đây rất thích Jisoo ôm nàng ở sau lưng như vậy, lâu nay nàng cũng rất nhớ cảm giác này, bây giờ được ôm thì tự nhiên trái tim tha thiết và xao xuyến thấy lạ, nàng cố gắng nén nụ cười vì dù sao cũng đang tỏ ra rất giận, chưa kịp gỡ tay Jisoo ra thì Chaeyoung ở đằng sau đã đập cái chảo lên đầu Jisoo rồi còn la lên rất lớn.
- Aaaaaaa.....maaaaaaaaaaa....đập chết con maaaa biến thái....
- Cái gì vậy, trời ơi cái đầu tôi...
Jisoo bị đau điếng nên ôm đầu la hét, Jennie hoảng sợ xoay lại nhìn Jisoo đang ôm đầu, nàng chạm vào đầu chị cảm nhận, lực đánh của Chaeyoung rất mạnh, đầu Jisoo nhanh chóng đỏ hết lên, Jennie chưa kịp xót xa thì Chaeyoung lại cầm chảo tiến tới.
- Aaaaa...trời ơi em giết người hay gì?- Jisoo sợ quá nên trốn đằng sau lưng Jennie.
- Ủa...chị Jisoo...chị còn sống hả, em tưởng chị chết bờ chết bụi đâu đó rồi.
Chaeyoung thật ra đã nghe Lisa kể từ tối qua rồi, Lisa nào có bao