Trí Thành sững người, ánh mắt bối rối cúi xuống ăn, tránh ánh mắt reo vui của Diệu Đình.
Bữa tối ăn ít nên chỉ một lát anh đã ăn hết sạch bát phở đến nước cũng chẳng còn.
Nhận giấy ăn và nước từ Diệu Đình, anh trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết.
Dù là đặc vụ, tâm tính như nước, luôn phải biết lặng, không xao động nhưng bây giờ thì anh không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Đặc biệt tim cứ đập nhanh bất thường.
- Đây là thông tin về người bạn của tôi, anh có thể giúp tôi chứ?
Trí Thành nhận bức ảnh, tên tuổi đầy đủ của mình mà khóc cũng không được, cười cũng không xong.
Anh ngước mắt nhìn Diệu Đình rồi lại cầm cốc nước uống cho bình tĩnh.
- Anh làm sao vậy?
- Không, anh không sao.
Trí Thành đứng dậy, đi đến bên cửa sổ:
- Em muốn gặp lại cậu ta lắm phải không?
- Anh ấy là mục đích sống của tôi ở Mỹ nên câu hỏi của anh hơi thừa rồi.
- Dù anh ta đã không thực hiện lời hứa thì em cũng không oán trách chứ?
- Tôi tin anh ấy có lí do của mình.
- Nếu bây giờ gặp lại, em có tin mình sẽ nhận ra anh ta không?
Diệu Đình lại gần, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Tôi cũng không rõ nữa nhưng chắc sẽ nhận ra, tôi chỉ sợ anh ấy thay đổi quá hoặc đã quên tôi là ai rồi.
- Anh ta sẽ không quên em đâu.
Diệu Đình nhoẻn miệng cười buồn:
- Tôi chỉ sợ cả đời không tìm thấy anh ấy thôi.
Nếu gặp lại mà anh ấy thay đổi quá khiến tôi không nhận ra thì sẽ cảm nhận bằng trái tim mình.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của người bên cạnh, Diệu Đình giải thích:
- Nói thật, không hiểu sao khi gặp anh thì tôi có cảm giác rất thân thuộc.
Có lúc tôi đã nghĩ anh chính là anh ấy nhưng lại xua đi vì anh ấy không thể cao lớn như anh được, hơn nữa anh ấy nhìn hiền hơn chứ không lạnh lùng, nghiêm nghị như anh.
Trí Thành thấy xao động, chân tay thấy thừa thãi, lúng túng.
- Đình này, anh...là..
Diệu Đình quay sang nhìn Trí Thành khiến anh bỏ lửng câu nói.
Đôi mắt sáng, cứ lấp lánh như sao sa của Diệu Đình nhìn làm cho anh thấy mất bình tĩnh.
Anh với tay kéo Diệu Đình đứng vào trong lòng mình.
Diệu Đình đơ người, đứng im trong lòng người đàn ông này mà cảm giác thật ấm áp, thân quen.
- Anh làm sao vậy?
Trí Thành khẽ vuốt tóc Diệu Đình, kéo cô sát hơn vào lòng mình.
- Đình à...là anh đây.
Xin lỗi vì đã không về tìm để em phải đi tìm anh vất vả như vậy.
Giọng nói Trí Thành trở nên xúc động, anh cứ ôm chặt lấy Diệu Đình vào lòng:
- Đình...anh xin lỗi...anh là Trí Thành đây...là anh đây.
Diệu Đình thoáng giật mình, giọng nói cũng trở nên xúc động:
- Anh đang đùa tôi phải không?
Cô đẩy anh ra, ngước đôi mắt có nước nhìn người trước mặt, ánh mắt anh trở nên hiền lành.
Đôi mắt này đúng là của anh rồi, sao cả tuần qua chăm sóc anh mà cô lại không nhận ra.
- Là anh thật sao?
Trí Thành gật đầu, nắm hai vai Diệu Đình, ánh nhìn âu yếm:
- Anh đã nhận ra em sau khi đưa đồng đội vào đây nhưng khi nhìn thấy vết bớt mới dám khẳng định là em.
Xin lỗi đã không bảo em sớm hơn.
Diệu Đình dang tay chủ động ôm lấy Trí Thành, bật khóc nức nở:
- Cuối cùng em đã tìm thấy anh rồi.
Sao anh đi mất hút vậy? Có biết em đã