Diệu Đình xị mặt ra:
- Anh thích một đứa trẻ chưa vị thành niên sao?
- Không, cô ấy đã trưởng thành nhưng trong lòng anh còn lại là một cô bé hay khóc nhè, hay làm nũng nhưng bây giờ thì nên thay đổi rồi.
Cô ấy đã lớn lại rất xinh đẹp nữa.
Diệu Đình đứng phắt dậy, gạt Trí Thành sang một bên, chạm phải vết thương nên anh nhăn nhó.
- Đau quá!
Diệu Đình sững người lo lắng nhìn máu thấm đẫm băng gạc, cô rối rít:
- Anh lên giường đi, em chạy đi lấy bông băng xử lí.
Ai bảo anh không tránh ra chứ? Đặc vụ gì mà chẳng phản ứng nhanh gì cả.
Vừa quay người đi, Diệu Đình lại bị kéo lại, ôm chặt cứng:
- Sao em vẫn như ngày xưa vậy? Anh tưởng em đã lớn rồi chứ?
- Máu đang chảy sẽ khiến anh nhiễm trùng đấy, buông em ra đi.
- Anh mong nó nhiễm trùng để ở đây cho em chăm sóc và điều trị lâu hơn.
Diệu Đình cố thoát ra nhưng vẫn bị ôm chặt cứng.
- Em hứa sẽ không đi đâu thì anh sẽ buông em ra.
- Em chỉ đi lấy dụng cụ xử lí vết thương cho anh thôi mà.
- Hôm nay em sẽ như người nhà ở đây chăm sóc anh cả đêm chứ?
Không nghe thấy Diệu Đình trả lời, Trí Thành càng ôm chặt mặc cho máu chảy:
- Em sẽ ở lại, anh buông em ra được rồi.
Lúc này, Trí Thành mới buông Diệu Đình ra với khuôn mặt đau đớn.
Diệu Đình càu nhàu nhưng vẫn đỡ anh về giường nằm xuống, thăm khám vết thương cẩn thận cô mới dời đi lấy dụng cụ y tế.
Ra khỏi phòng, một đặc vụ chặn cô lại:
- Có chuyện gì vậy bác sỹ?
- Tôi đi lấy bông băng để xử lí vết thương của anh ấy bị rách.
Anh ta vẫn không cho cô đi đến khi có người vào trong kiểm tra Trí Thành rồi mới đứng sang bên:
- Xin lỗi bác sỹ.
Diệu Đình nhanh nhẹn đi ra quầy trực, yêu cầu y tá đưa đồ cho mình.
Diệu Đình chậm rãi tháo hết băng ra, kiểm tra lại vết thương một lượt, lau, sát trùng xung quanh cô mới tiếp tục băng bó lại, khuôn mặt thoáng cau có khi thấy anh cứ nhìn mình cười.
- Anh nên nhẹ nhàng một chút cho miệng vết thương se lại không lâu khỏi lắm.
- Đừng cho anh xuất viện được không?
Diệu Đừng ngưng công việc, ngẩng mặt liếc xéo anh nhưng Trí Thành vẫn bình thản cười:
- Bây giờ em vừa là bác sỹ điều trị, vừa là người nhà nên anh muốn nằm viện thêm vài ngày nữa chứ ra viện lại làm nhiệm vụ khó có thời gian bên em như này lắm.
- Anh lười biếng và trốn nhiệm vụ nhé! Anh có biết phòng anh nằm chi phí tốn kém lắm không?
- Nhà nước trả mà có phải anh trả đâu.
Sự bình thản của Trí Thành làm Diệu Đình bật cười:
- Anh biết cách làm giảm ngân sách nhỉ?
Dọn lại đồ dùng y tế gọn gàng vào hộp, Diệu Đình nhìn Trí Thành nhắc nhở:
- Em sẽ để anh lại bệnh viện thêm hai ngày nữa nhé! Vết thương há miệng thế kia về nhà không cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng đấy.
- Thật hả?
Diệu Đình đứng dậy đi rửa tay, bật cười:
- Anh vẫn như ngày xưa nhỉ? Vậy mà còn chê em trẻ con.
Quay ra thấy anh định ngồi dậy thì cô lắc đầu:
- Cấm động đậy không mai em cho anh ra viện luôn cho nhiễm trùng chết đấy.
Trí Thành than vãn nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích.
- Có em gái làm bác sỹ kể ra cũng không hay chút nào.
Diệu Đình ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn anh.
- Ai là em gái anh hả?