Sáng thứ tư, Hứa Tắc mơ màng mở mắt ra, nhìn thời gian thì thấy đồng hồ báo thức đã reo đến lần thứ ba, cậu lập tức bật dậy tắm rửa rồi đạp xe đến trường.
Căn tin buổi sáng rất vắng vẻ, thực ra căn tin của trường dự bị luôn vắng vẻ, phần lớn học sinh đều được bảo mẫu hoặc lái xe đưa cơm đến, chỉ có một số ít ăn ở căn tin.
Trì Gia Hàn đang ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc của mình ăn sáng, Hứa Tắc bước tới ngồi đối diện cậu.
Trì Gia Hàn ngẩng đầu, sửng sốt một lát: “Khoé miệng cậu sao thế kia?”
Cú đấm vào mặt của vệ sĩ đêm qua quá mạnh, một nửa khuôn mặt của Hứa Tắc có hơi sưng, khóe môi cũng có vết bầm rất rõ.
“Đánh nhau.” Hứa Tắc trả lời.
“Hôm qua mới thứ ba thôi.” Trì Gia Hàn lập tức cau mày, “Cậu thêm trận đấu đúng không?”
“Không có.” Hứa Tắc cảm thấy hôm nay mình không nên có thói quen ngồi đối diện Trì Gia Hàn, tối hôm qua uống quá nhiều rượu, sáng hôm sau tỉnh dậy tâm trạng vẫn luôn không tốt, nhất thời không nghĩ đến vết thương trên mặt, kết quả lại bị Trì Gia Hàn phát hiện ra.
“Vậy tại sao lại đánh nhau?”
Hứa Tắc cắn một miếng bánh mì, cụp mắt xuống: “Đường Phi Dịch bảo tôi đi giúp anh ta uống rượu.”
“Đây là chuyện cậu nói cân nhắc kỹ lưỡng sao?” Trì Gia Hàn tức giận đến mức mặt biến sắc, “Hứa Tắc, cậu thật là cố chấp.”
Nếu có thể Trì Gia Hàn còn muốn chửi Hứa Tắc một trận, nhưng cậu hiểu rõ hơn ai hết Hứa Tắc làm như vậy là vì điều gì.
Hơn nữa con người Hứa Tắc này cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ chỉ vì bị cậu mắng.
“Sau đó thì sao, sao lại đánh nhau?” Trì Gia Hàn nén giận hỏi tiếp.
“Tôi muốn rời đi, bọn họ bảo tôi đánh nhau với một vệ sĩ, nếu thắng thì mới được đi.”
“Cậu có thắng không?”
“Không.” Hứa Tắc lắc đầu, “Hoà nhau.”
“Không thể nào.” Trì Gia Hàn lập tức nói, “Đường Phi Dịch không có khả năng cho cậu hòa.”
“Giữa chừng thì đám Cố Quân Trì đến.”
Một cái tên ngoài ý muốn xuất hiện, Trì Gia Hàn suy nghĩ vài giây rồi nói: “Đường Phi Dịch đã từng đắc tội với nhà họ Cố, nửa đường Cố Quân Trì đến cắt ngang cũng có thể lắm… Nhưng tôi cảm thấy Cố Quân Trì không giống người nhàn rỗi đi kiếm chuyện, cậu ta không nhàm chán thế đâu.”
Sau đó cậu thuận miệng hỏi: “Ngoại trừ Cố Quân Trì, còn có ai nữa? Hạ Uý?”
“Ừm.”
“Có phải còn có Lục Hách Dương không? Ba người bọn họ quan hệ tốt như vậy, hẳn là đều ở đó đi.”
Hứa Tắc dừng một chút mới nói: “Cậu ấy không có ở đó.”
“Lục Hách Dương không có ở đó sao?” Trì Gia Hàn uống một ngụm sữa, thuận tiện ngẩng đầu nhìn Hứa Tắc, lại thấy biểu cảm của cậu mất tự nhiên một cách hiếm hoi — có cảm giác rất kỳ lạ.
Sau đó Trì Gia Hàn hỏi: “Cậu bị nhận ra rồi hả?”
“Không có, tôi có đội mũ.”
Trì Gia Hàn vẫn cảm thấy có gì đó quái quái.
Rất nhanh cậu đã phát hiện ra quái quái ở đâu.
Sáng nay có một cuộc họp định kỳ toàn trường, tất cả học sinh tập trung tại thao trường để nghe.
Chỗ ngồi của khối 11 được xếp theo kiểu sáu lớp ngồi thành một hàng, Trì Gia Hàn học lớp 9, cách lớp 11 của Hứa Tắc một lớp số 10.
Trì Gia Hàn chỉ tình cờ liếc mắt qua lớp 11 một cái nhưng lại phát hiện tầm mắt của Hứa Tắc đang chăm chú nhìn theo thứ gì đó, cậu theo đó mà nhìn thì thấy là học sinh từ lớp 1 và lớp 2 đang đi tới.
Có rất nhiều người, Trì Gia Hàn không nhận ra được người Hứa Tắc đang nhìn là ai.
Nhưng cậu biết đối với Hứa Tắc mà nói, đang nhìn ai không quan trọng, quan trọng là động tác “nhìn” này đã thể hiện một loại ý nghĩa khác thường.
Hứa Tắc chưa bao giờ để ý đến bất kỳ ai trong trường dự bị, ngay cả khi có người bước tới trước mặt giẫm lên chân cậu, Hứa Tắc cũng sẽ không quan tâm hay ngước mắt lên mà chỉ lặng lẽ đi vòng qua đối phương rồi đi tiếp.
Rất nhanh, Trì Gia Hàn nhìn thấy ánh mắt của Hứa Tắc dừng lại ngay trước mặt, rồi đi xuống theo động tác ngồi xuống của đối phương.
Trước mặt Hứa Tắc là lớp số 2, Trì Gia Hàn nhìn sang, cậu nhìn thấy Hạ Uý.
Và bên cạnh Hạ Uý là một alpha không thuộc lớp số 2.
Lục Hách Dương lớp số 1.
Vốn dĩ không thể chắc chắn gì cả, mãi cho đến khi một alpha từ phía sau Lục Hách Dương vỗ vai anh, vừa cười vừa nói chuyện với anh, có lẽ là hỏi tại sao lại ngồi ở chỗ lớp số 2.
Lục Hách Dương quay đầu lại, Trì Gia Hàn liền nhìn thấy rõ ràng, trong tích tắc Hứa Tắc vội vàng cúi đầu thu lại ánh mắt.
Đó là một loại cảm giác khẩn trương và bối rối, nhưng Trì Gia Hàn nhớ rằng Hứa Tắc còn chưa bao giờ tỏ ra như vậy khi đối mặt với một đối thủ to gấp đôi mình trong câu lạc bộ ngầm.
Trái tim của Trì Gia Hàn chùng xuống một cách khó hiểu.
Cuộc họp định kỳ kéo dài nửa tiếng, Trì Gia Hàn không nghe lọt một chữ nào, sau khi giải tán, cậu đuổi kịp Hứa Tắc, đẩy Hứa Tắc đến con đường nhỏ bên cạnh bồn hoa: “Đi qua đó đi.”
Dần dần rời xa đám người, Hứa Tắc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phải là tôi hỏi cậu mới đúng.” Trì Gia Hàn nói, “Cậu và Lục Hách Dương xảy ra chuyện gì?”
Hứa Trạch rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó hỏi cậu: “Có ý gì?”
Có thể khiến cho Hứa Tắc đánh thái cực (*) thế này, xem như không có gì cũng thành có gì đó rồi.
(*) đánh thái cực: nói vòng vo không vào trọng tâm
“Cậu cứ nhìn cậu ta làm gì, rõ ràng lắm cậu có biết không.”
Hứa Tắc không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng Trì Gia Hàn rõ ràng cảm giác được người này đang suy nghĩ, suy nghĩ xem là rõ ràng ở đâu.
Thế nên là Trì Gia Hàn quyết định trước tiên cứ hỏi điều vô lý và không có khả năng nhất ra.
Cậu hỏi: “Cứ nhìn cậu ta như thế, cậu thích Lục Hách Dương à?”
Hứa Tắc dừng bước, nhìn chằm chằm vào nụ hoa mới mọc trên luống hoa, như thể đang phát ngốc.
Trì Gia Hàn không cảm thấy câu này có gì khó để trả lời, câu trả lời nhất định là không, cậu không biết Hứa Tắc đang ngây người cái gì.
“Thích.” Hứa Tắc nói.
Thích cái gì, thích nụ hoa này á?
Trì Gia Hàn cũng nhìn chằm chằm vào nụ hoa, sau khi nhìn hai giây, cậu đột nhiên biến sắc.
“Cậu thật sự thích Lục Hách Dương à?” Cậu không tin nổi xác nhận lại.
“Ừm.” Hứa Tắc không chút do dự gật đầu.
Trì Gia Hàn nhất thời không nói nên lời.
Hứa Tắc thế nhưng lại thực sự thích một người.
Hứa Tắc đã có người mình thích rồi.
Người Hứa Tắc thích là một alpha.
Hứa Tắc thích Lục Hách Dương.
Mỗi điều trên đều khiến Trì Gia Hàn chấn động, hơn nữa là chấn động tăng dần đều.
Cậu luôn cảm thấy Hứa Tắc giống như một người máy, tách biệt với mọi người trong trường dự bị, có quy trình, logic và cách làm việc riêng, trầm mặc, không quan tâm, không để ý, không có hứng thú với mọi thứ, bạn không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc hay cảm tình lên xuống nào trên người cậu.
Nhưng thực thế lại chứng mình, người máy này lại yêu một người cùng giới, đối phương là một alpha có điều kiện ưu việt và vô cùng nổi tiếng.
Quả thực vừa hoang đường vừa thô tục.
“Vì sao?” Trực giác của Trì Gia Hàn mách bảo rằng khoảng thời gian thích thầm của Hứa Tắc chắc chắn không hề ngắn, cậu khó mà tiêu hóa được chuyện này, “Sao lại thích alpha, sao lại thích Lục Hách Dương chứ? Vì cảm thấy cậu ta quá hoàn hảo sao?”
Hứa Tắc dường như hơi bối rối trước hai tính từ “hoàn hảo” này, cậu dừng lại nói: “Không cảm thấy cậu ấy hoàn hảo.”
Là người thì ai cũng có khuyết điểm, chỉ là nhiều hay ít mà thôi, không ai là hoàn hảo cả, Hứa Tắc cũng không mù quáng đến mức đó.
Nhưng bất quá nếu bỏ phiếu cho một alpha gần