Hai người gần như đồng thời đi tới trước cổng, Hứa Tắc dừng lại một bước, nhường cho Lục Hách Dương vào trước.
Màn hình hiển thị không quá lớn cũng không quá nhỏ, Lục Hách Dương đứng ngay trước mặt cậu, phía sau là những học sinh khác đang xếp hàng.
Trong màn hình, Lục Hách Dương nhìn thấy Hứa Tắc đang nhìn phía sau đầu mình, một giây sau, Hứa Tắc lại nhìn vào màn hình, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc đó.
Hứa Tắc không ngờ sẽ bắt gặp ánh mắt của Lục Hách Dương trên màn hình, cậu lập tức cúi đầu xuống.
“Xác minh thông qua, mời vào.”
Máy móc vang lên tiếng thông báo, Lục Hách Dương đi qua cổng, chưa đến vài giây, Hứa Tắc cũng vào trường.
Hứa Tắc vẫn chưa hoàn toàn hồi thần, đang nghĩ xem omega vừa đưa Lục Hách Dương đến trường có phải là người mà cậu đã gặp khi giúp Lục Hách Dương sửa lốp xe ở khu phố cũ lần trước không.
Chỉ là hôm nay omega không đeo kính râm, từ quan điểm thẩm mỹ của Hứa Tắc mà nói, khuôn mặt kia xinh đẹp hiếm thấy, lạnh lùng xa cách, nhìn một lần liền khó có thể quên.
Giống như trong tưởng tượng của Hứa Tắc —— trước đây cậu đã từng nghĩ, nếu như Lục Hách Dương yêu đương thì đối tượng hẳn sẽ là một người giống như vậy.
Không chút bi thương hay khó chịu nào, Hứa Tắc chưa bao giờ tưởng tượng đến bất kỳ khả năng nào giữa mình và Lục Hách Dương.
Đối với cậu mà nói, lúc nhận ra người mình không thể với tới thuộc về một người ưu tú khác, Hứa Tắc chỉ cảm thấy quy tắc của thế giới này luôn rất hợp lý, bởi vì những người thích hợp sẽ đứng cùng nhau.
Một chiếc cúp đẹp luôn thuộc về nhà vô địch, nhưng cậu sẽ không phải là quán quân, vì vậy chỉ cần vỗ tay ngước mắt lên nhìn là được.
Cứ như vậy một trước một sau, Lục Hách Dương đột nhiên quay đầu nhìn lại một cái.
Chỉ là một ánh nhìn bình thường, nhưng khi khuôn mặt đó nghiêng sang một bên, được ánh mặt trời chiếu sáng, sau đó quay lại thành một cái bóng lưng, Hứa Tắc dường như bị mê hoặc bởi điều gì đó, thế nhưng lại vô thức mở miệng, kỳ thực cả chính cậu cũng không biết, nếu thực sự phát ra âm thanh thì chính mình sẽ nói gì.
Hứa Tắc lập tức mím chặt môi, nuốt xuống những thứ kỳ lạ đó.
Sau đó cậu phát hiện Lục Hách Dương đang đi chậm lại, chưa được mấy bước thì hai người gần như đi sóng vai nhau.
Lục Hách Dương vẫn nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi: “Mỗi ngày cậu đều đạp xe đi học à?”
Hứa Tắc gật đầu, còn tưởng rằng Lục Hách Dương hẳn là không thấy cậu gật đầu, vì vậy nói: “Ừm, cách cũng gần.”
“Khu phố cũ đúng là cách trường dự bị khá gần.” Lục Hách Dương nói.
Hứa Tắc nhất thời không dám tùy tiện trả lời, cậu không biết Lục Hách Dương nhớ cậu sống ở khu phố cổ là bởi vì lần trước mình giúp anh sửa xe, hay là bởi vì tối thứ ba anh đưa mình về nhà.
Nếu như là vế sau, có nghĩa đêm đó ở trước mặt Lục Hách Dương cậu là Hứa Tắc, không phải số 17.
Trên thực tế ký ức của Hứa Tắc về đêm hôm đó không rõ ràng lắm, cậu đã uống quá nhiều, lại còn ngủ thiếp đi trong xe, khiến cho rất nhiều tình tiết đều trở nên mơ hồ.
Cậu chỉ nhớ rằng thái độ của Lục Hách Dương không giống bình thường, là thứ mà chỉ xuất hiện trước mặt số 17.
Tuy rằng không rõ ràng, nhưng mỗi lần Hứa Tắc đều có thể cảm nhận được chút chút.
Hứa Tắc quyết định thăm dò một lần.
Tuy nhiên cậu lại không có chút kinh nghiệm nào trên phương diện ‘thăm dò’ này, thế nên cuối cùng sự thăm dò mà Hứa Tắc đưa ra là —— cậu nói: “128 tệ.”
(128 tệ ≈ 437k VND)
128 tệ là tiền thuốc kháng sinh và thuốc nước lần trước Lục Hách Dương mua cho cậu, tổng cộng là 128 tệ.
Sau khi nói xong, Hứa Tắc mới nhận ra điều này ngu xuẩn muốn chết.
Lục Hách Dương sửng sốt một chút, nhưng anh lại đi thêm mấy bước nữa mới quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”
Chiều cao của anh và Hứa Tắc chênh lệch chừng ba bốn centimét, cho nên khi nhìn qua có hơi cụp mắt xuống, nhưng Hứa Tắc lại có cảm giác như mình đang bị nhìn xuống, trong lòng tràn đầy áp lực, không biết nên giải thích như thế nào.
“Không có, không có gì.” Hứa Tắc nói.
“Ừm.” Đã đi đến bồn hoa của toà nhà dạy học, hai người không học cùng một khu, Lục Hách Dương nói: “Tôi đến phòng học trước.”
Hứa Tắc đứng tại chỗ: “Được.”
Cậu nhìn theo bóng lưng của Lục Hách Dương cho đến khi anh đi đến cầu thang.
Hành động này đối với một alpha không thân thiết lắm này thực sự vô cùng kỳ quái, chỉ là Hứa Tắc không nhận ra điều đó.
Buổi chiều trước khi tan học, Lục Hách Dương nhận được tin nhắn từ Tiểu Phong, là danh sách võ sĩ tối nay tham gia thi đấu.
Sau khi nhìn từ trên xuống dưới, Lục Hách Dương hỏi: Số 17 không lên sàn à?
Tiểu Phong: À, anh và số 17 không phải là bạn bè hả, anh ấy không nói với anh sao? Hôm nay anh ấy đánh trận khởi động, là một trận giải trí thôi, không lấy tiền, không công thôi.
Tiểu Phong: Còn nữa… Nghe nói số 17 hình như đắc tội với đại boss, không những mấy trận tuần này đánh không có tiền, hơn nữa nghe nói đối thủ đánh với anh ấy thứ sáu tuần sau là một võ sĩ cực kỳ hung ác, trước đây từng đánh chết người.
Tiểu Phong: Hay là anh khuyên anh ấy đi… tuần sau đừng đánh nữa, em thấy nguy hiểm quá.
Lục Hách Dương nhìn chằm chằm vào trang đó một lúc, không nói gì, chỉ yêu cầu Tiểu Phong đặt trước hai ghế.
Hôm nay Hạ Uý bị cưỡng chế về nhà ăn tối, không đi đến phía Tây thành phố được, vì vậy chỉ có hai người Lục Hách Dương và Cố Quân Trì đi.
Lại là một ngày Cố Quân Trì không đến trường, Lục Hách Dương ra khỏi cổng trường, Cố Quân Trì cũng vừa mới đến.
Lục Hách Dương lên xe nói: “Đưa tôi đi mua đồ trước đã.”
Sự khác biệt lớn nhất giữa Cố Quân Trì và Hạ Uý là hắn không có tính tò mò thái quá, cũng không đào sâu tìm gốc rễ của vấn đề của từng chuyện lớn nhỏ.
Hắn “ừm” một tiếng, bảo Lục Hách Dương báo địa chỉ cho hệ thống định vị.
Trên đường đi, Lục Hách Dương nhận được điện thoại từ nhà, bảo mẫu nói Lục Thừa Dự sẽ lên máy bay vào buổi tối nên bảo anh về sớm một chuyến.
“Được thôi, quay lại ngay đây.”
Lục Hách Dương cúp điện thoại, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Anh thừa hiểu Lục Thừa Dự không muốn nói chuyện với anh để củng cố mối quan hệ giữa hai cha con, chỉ là vệ sĩ đã báo hành tung của anh cho ông một lần nữa, vì vậy Lục Thừa Dự mới ra lệnh cho anh về nhà theo cách này.
“Chú Lục về rồi à?” Cố Quân Trì hỏi.
“Ừm.”
Cố Quân Trì nhìn anh một cái: “Vậy xem một lát rồi về nhà đi.”
Lục Hách Dương gật đầu không nói gì.
Lúc đến sàn