Thẩm gia
Giai Giai ngồi trong phòng với tâm trạng không tốt.
Vừa tức giận vì nụ hôn tùy tiện của Thế Khải và vừa cảm thấy rất nhớ Lục Đông.
Không biết anh ấy bây giờ như thế nào.
Vắng anh ấy có một chút mà mình đã thấy trong lòng trống trải rồi.
Ngồi suy nghĩ một chút, cuối cùng không chịu nỗi mà gọi cho Lục Đông.
’ Gì đó cô bé ’.
Đầu dây bên kia khi nhìn thấy tên cô trên màn hình nên giở trò chọc ghẹo.
Nói chứ anh cũng rất nhớ cô nhưng đang đi chung với ông Thẩm, anh nào dám càng gỡ mà công khai gọi điện cho cô.
Tuy nhiên, cũng không vì thế mà anh bỏ cuộc, tính lúc tối sẽ gọi.
Nhưng nào ngờ cô bé này lại nhanh tay hơn.
’ Anh đang làm gì? ’.
Cô cũng không còn sức để nghe lời anh trêu ghẹo, chỉ cần biết anh đang làm gì và có khỏe không.
’ Giai Giai à, Lục Đông đi chơi với mấy chị chân dài rồi ’.
Ông Thẩm lên tiếng đốt nhà người khác.
Đúng là có đứa con gái mát lòng mát dạ.
Thà gọi cho người yêu chứ không gọi cho người ba già này.
Lục Đông thầm nghĩ, chú nói vậy là chết con rồi.
’ Thật sao ba ’.
Biết là ba chỉ đùa nhưng tính hay ghen nên muốn hỏi lại.
’ Không … không phải vậy đâu ’.
Lục Đông liên tục thanh minh cho bản thân.
Ông Thẩm cười vì sự đáng yêu của hai đứa trẻ.
Đã lớn rồi mà cứ như con nít, giận hờn vu vơ nữa chứ.
Làm ông có cảm cảm giác nhớ vợ.
Mẹ của Giai Giai cũng hay dỗi hờn ông như thế, nhưng bà ấy vắng số … Thôi không nhắc nữa, chỉ có điều ông thầm giận bản thân vì không biết kẻ hại vợ mình là ai.
Sao ông có cảm giác đầu quay cuồng, trước mắt như là ảo ảnh, mờ mờ ảo ảo.
’ Vậy chứ sao, anh giải thích đi ’.
Anh ấy cứ lấp bấp như vậy, không lẽ lời ba nói là sự thật.
’ Anh … ơ chú, anh …anh tắt máy trước đây ’.
Vốn muốn giải thích cho cô đó chỉ là hiểu lầm nhưng cậu thấy ông Thẩm ôm ngực và ngất đi nên có chút hốt hoảng, lòng rối bời mà cắt ngang cuộc trò chuyện.
’ Ơ … anh, anh ’.
Sao tự nhiên lại ngắt máy, ý gì đây? Điều này làm cho cô không khỏi nghi ngờ.
Mới đi có một ngày mà thay lòng rồi.
Nhưng bây giờ, tại sao lòng ngực cô cứ nhói lên.
Biết bao nhiêu chuyện ập đến với cô một lúc, chắc là khó thở thôi.
Tự an ủi bản thân là vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.
’ Chú … chú à, chú không sao chứ ’.
Phải làm sao bây giờ, Lục Đông đành gọi cấp cứu.
’ Alo … ’.
Bênh viện
Lục Đông lo lắng đi qua đi lại, giải thích chưa xong với Giai Giai là đã gây ra tội lớn rồi.
Nếu cô ấy biết mình không chăm sóc tốt cho ba chắc Giai Giai sẽ từ mặt mình luôn quá.
Lòng lo lắng không yên, nhưng bác sĩ đã ra khỏi phòng cấp cứu.
Cậu nhanh chân chạy đến hỏi:
’ Bác sĩ, chú ấy như thế nào rồi? ’.
’ Ông ấy không sao … nhưng mà … ’ … Nhớ lại chuyện đã hứa với ông Thẩm.
’ Bác sĩ, xin đừng nói chuyện này cho ai biết ’.
Ông không muốn ai lo lắng cho mình.
Nếu nói cho Lục Đông thì chắc chắn Giai Giai sẽ biết.
Ông không làm gì được cho con