Minh Châu đã chứng kiến được chuyện tình tay ba kịch tính.
Thế Khải làm tim cô ta đau, bây giờ không còn đau nữa vì nó gần như bị chai sạn.
Cô hôm nay đặc biệt tâm trạng rất tốt với lại được nghĩ phép.
Đi chơi thì quá bình thường, chỉ muốn được về thăm ba một lát.
Tính ra cô ra khỏi nhà này cũng rất lâu rồi.
Mà lần này cô về là tự nguyện.
Những lần trước do ông Thẩm quá nhớ Minh Châu mà nài nỉ cô ta về.
Nào ngờ chứng kiến được cảnh người mình yêu đi tranh giành người phụ nữ với một người đàn ông khác.
Hỏi thử Minh Châu này có vui không.
Những suy nghĩ hại đầu của Minh Châu còn chưa kịp xóa thì nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ lớn tuổi đang thập thò ở trước cổng Thẩm Gia.
Riết rồi Thẩm Gia như khu vui chơi ai muốn tới là tới.
Bực mình vì có người cản đường, Minh Châu nhanh chóng bước xuống xe đi lại hỏi xem bà ta là ai mà đứng trước cửa nhà mình.
Minh Châu cũng không vội vàng lên tiếng trước, nhìn theo hướng của bà ta đang xem dò xét, xem thử ba ta định dở trò gì.
Minh Châu đứng ba phút hơn nhưng cũng chẳng thấy bà ta có động tĩnh gì gọi là quá.
Nên lên tiếng:
’ Cô tìm ai trong nhà đó sao? ’.
Bà ta đang lo sợ người khác phát hiện, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
’ À, xin lỗi tôi nhầm nhà tôi đi trước đây ’.
Bà ta không dám ngẩn mặt lên vừa nói vừa nhanh chân bước đi như chạy trốn.
Minh Châu thì thấy bà ta rất quen mặt, nhanh tay kéo bà ta lại:
’ Đi vào trong rồi mới biết có nhằm hay không ’.
’ Khoan đã … ’.
Dằn co với Minh Châu mãi một hồi bà ta mới ngước mặt lên.
Để lộ gương mặt phờ phạc thiếu sức sống.
Nhưng mà …
’ Mẹ … là mẹ sao? ’.
Dù bà ta có như thế nào Minh Châu cũng nhận ra.
Vì bà ta là người mẹ mà Minh Châu ngày nhớ đêm mong.
Dù bây giờ, không xinh đẹp và sắc xảo như xưa.
Nhưng không vì thế mà Minh Châu không nhận ra mẹ mình.
’ Cô là …? ’.
Bà ta ngạc nhiên khi cô gái trước mặt mình là mẹ.
Không lẽ nó chính là … đứa con năm xưa mình bỏ rơi, Minh Châu.
’ Là con, Minh Châu mẹ không nhận ra sao ’.
Minh Châu không giận vì mẹ không nhận ra mình.
Điều đó không quan trọng bằng việc mình đã tìm gặp được mẹ sau nhưng tháng ngày trông đợi.
’ Minh Châu, mẹ nhớ con ’.
Tuy có chút bất ngờ, nhưng bà ta vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế.
Sau không lợi dụng đứa con gái này chứ.
Giọt nước mắt bà ta rơi không phải vì nhớ thương con sau bao nhiêu năm gặp lại.
Mà đó là giọt nước mắt được dệt nên từ mục đích sâu độc của bà ta.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc rồi cũng buông ra.
’ Mẹ à sao mẹ đi lâu như vậy mới trở về, con rất nhớ mẹ ’.
Cô có chút oán trách nhưng những lời