Căn phòng rộng bấy giờ bốn phía đều có âm binh nhảy ra tấn công.
Tiêu Yến Thanh xử lý chín phần, phần còn lại giao cho bọn Lê Vi, Linh Lão và Hiểu Vương.
Cho dù bọn chúng không chủ động tấn công, bọn họ cũng tự tìm tới đánh.
Số lượng âm binh không nhỏ, một mình Tiêu Yến Thanh dẫu có thể đối phó hết nhưng mà cũng tiêu tốn tinh lực của hắn không ít.
Chưa đánh bại được Hồ Ân, không thể dồn hết vốn vào ván này.
Sự trù bị ấy âu ai cũng hiểu.
Dựa trên sự phân phó của Yến Thanh, bọn họ có gì đánh nấy.
Riêng Hiểu Vương, dẫu một tay bận ôm Huyền Trúc, một tay thi kiếm, vẫn quyết tuyệt không rời xa cô.
Cô còn chưa tỉnh lại, để nằm một chỗ, chỉ sợ đám âm hồn kia lợi dụng chiếm đoạt thể xác, coi như cả bọn lại rước thêm một tầng khó khăn.
Trong lúc Tiêu Yến Thanh lăn lộn phía trước, Lê Vi cùng Lão Linh Đẩu phía sau dùng tu vi của mình đánh lại âm binh, có thêm Trợ Khí Phù gia tăng âm lực, cũng giúp một phần chống đỡ âm binh khỏi chật vật.
Lão Linh còn biết cách dùng hư ảnh nô để câu kéo bớt bọn âm binh cuồng chiến.
Bất quá trong số đó còn có cả hư ảnh của Hiểu Vương.
Lê Vi vừa phóng một tia hàn khí về phía một âm hồn tiến đến đánh mình, vừa nhíu mày phàn nàn.
- Lão Linh, ai mượn ông dùng hình ảnh của anh Vương?.
- Cô quên rồi sao?.
Trước đây nhờ áp phách họ Trần mà ta có được hư ảnh của anh ta.
Lúc này giao đấu chính là rất tiện đó.
Đây là lúc nào rồi còn nặng nhẹ chứ!.
Lão Linh vừa dùng tay triện ấn điều khiển các hư ảnh, vừa liếc mắt căn vặn Lê Vi.
Hiểu Vương quay sang nhìn thấy hư ảnh của chính mình đang trong tay ông lão làm ra đủ loại tư thế, cũng không khỏi ngỡ ngàng, thoáng ngừng cước bộ.
Anh cười ái ngại nói với ông lão.
- Linh Lão, ông dùng thì dùng, tuy nhiên đừng biến tôi thành ra kì quặc quá là được.
- Không vấn đề!.
Lão Linh xuyên qua tờ phù Yến Thanh trấn trước trán nhìn tới Hiểu Vương, lúc lắc cái đầu.
Mọi người lại cấp tốc chiến đấu.
Thỉnh thoảng lại đáo mắt tìm kiếm bóng dáng Yến Thanh, chỉ thấy hắn thoắt ẩn thoắt hiện giữa vòng vây của đám cô hồn bất tán oán khí ngút trời ở phía xa trong căn phòng.
Linh Lão tay triện ấn miệng lẩm bẩm.
- Đúng là không có quỷ, ở đây đủ loại âm binh, duy có quỷ thì không có!.
- Vậy rõ bà ta nhìn ra được đặc điểm của vòng Hoàng Tuyến rồi!.
Lê Vi bổ sung, thân ảnh cô nhanh nhẹn phiêu phất tránh né kẻ địch.
Bọn họ vì sớm biết Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới đã không còn có tác dụng trước đám âm hồn, cho nên cũng không ngần ngại vượt ra khỏi vòng pháp giới mà động thủ.
Mỗi người một chỗ, vừa đánh vừa yểm trợ lẫn nhau.
Hiểu Vương sau một lúc dùng Uyển Kiếm, cũng dần trở nên thích ứng, động tác đi kiếm đã trở nên rõ ràng dứt khoát.
Anh thuần theo tự nhiên mà đánh, mà bản chất nam nhi dễ dùng binh khí cũng chính là một lẽ tự nhiên, thành ra tuy không gọi là bài bản, cũng xem như ở mức chấp nhận được.
Cộng thêm dáng vóc cao lớn, thân thủ linh hoạt, với món bảo khí mang linh khí Đạo gia trong tay, Hiểu Vương cũng đã tự mình tiêu diệt được không ít các âm binh.
Hiểu Vương nhanh nhẹn một phần, thì Uyển Kiếm lại có uy hai phần.
Cơ bản mà nói nó là bảo khí, sinh ra ở chính tông, xem như một điều kiện cần, điều kiện đủ, Yến Thanh giúp nó hoàn thành.
Phần linh khí kia của Thuần Dương Bảo Kiếm, trấn áp âm khí vô cùng tốt.
Nói Uyển Kiếm có uy hai phần, chính là nói hồn khí của bảo kiếm cùng linh khí của pháp kiếm trong nó hội tụ.
Lẽ đương nhiên, Hiểu Vương dùng Uyển Kiếm, cũng sẽ tiếp nhập được nội tại từ hồn kiếm mang lại.
Lê Vi nhìn thấy Hiểu Vương dùng kiếm sát phạt mấy con âm hồn, tuy cô đang rất khẩn trương, trên mặt cũng không khỏi phát ra kinh ngạc, mắt chữ A miệng chữ O.
Không tận mắt chứng kiến, ai nói đây chỉ là một nam nhân viên văn phòng ngày tám tiếng cắm đầu bên máy tính, chỉ động não không động tay chân bao giờ.
Quả là một sai lầm rất lớn.
Hơn nữa, một tay anh ấy còn đang giữ Huyền Trúc.
Lê Vi không chỉ ngạc nhiên, không sai bây giờ còn có thêm ngưỡng mộ.
Cứ cho là cô đơn phương anh, thì cái đơn phương này cũng rất xứng đáng.
Hiểu Vương vung kiếm chém ngang thân một âm hồn định bổ nhào về mình.
Vừa thu tay lại, bỗng phía sau gáy chợt lạnh lẽo.
Điểm này không có gì là lạ, bởi xung quanh đây toàn là âm hồn, âm khí phả ra dày đặc.
Nhưng đáng nói ở chỗ, luồng khí lạnh đến từ sau gáy này của anh quả thực rất kì quái.
Theo bản năng cảnh giác quay đầu nhìn, nhưng mà phía sau không có gì cả.
Hiểu Vương thoáng chau mày nghi hoặc, lại nghe tiếng nói của Lão Linh Đẩu từ đâu vọng đến.
- Tiểu Trần cẩn thận sau vai ngươi!.
Hiểu Vương trong bụng thoáng rộn một cái, thật nhanh liếc đuôi mắt nhìn lướt bả vai mình.
Mặt anh chạm phải mặt một đứa bé, trong người không khỏi tự hít vào một ngụm khí lạnh.
Bả vai anh từ lúc nào đã nhô lên một chỏm tóc đen của trẻ con.
Lê Vi trực tiếp bay đến, thất kinh kêu lên.
- Nó là anh linh, cẩn thận!.
Hiểu Vương nghe lời thông báo ấy liền ngừng hành động, chăm chú đề phòng con anh linh đang bám trên cổ mình.
Đứa anh tử này dùng hai cánh tay trắng sứ mập mạp vòng qua cổ Vương, năm ngón tay ngắn cũn xoè ra như chi con thằn lằn.
Đầu nó tròn xoe, có hai bím tóc ngắn được thắt cao hai bên đầu.
Bầu má phúng phính, miệng nhỏ.
Hai mắt nó to tròn, đồng tử đen láy mở to chiếm gần hết cả tròng mắt.
Một trận khí lạnh theo thân thể nhỏ bé của anh linh ập thẳng vào người Hiểu Vương, khiến anh bất giác sững sờ cả người, nhất thời cũng chưa biết phải đối phó với nó thế nào.
Hơn nữa, cái đầu nó nhô ra phía trước, kề sát má anh, hai mắt linh dị liếc qua liếc lại, nó nhìn anh rồi dừng lại trên người Huyền Trúc đang nép trước ngực anh.
Vương thất kinh, chỉ sợ nó đột ngột động thủ từ trên vai, vậy thì anh khó bề xoay sở, tay cầm kiếm chính là không thể thoải mái tấn công cục diện sau lưng.
Lê Vi mím môi, bóng ảnh thoắt hiện ra phía sau tấm lưng rộng lớn của Hiểu Vương, thật yên lặng không muốn kích động bé con có hai bím tóc đó.
Hiểu Vương liếc đuôi mắt, cũng tự hiểu cô định làm gì.
Lê Vi nhẹ nâng cánh tay, vươn dài ra tiếp cận tới gáy anh linh, chuẩn bị tóm nó, bứt ra khỏi cổ Hiểu Vương ném xuống đất.
Tại sao không trực tiếp ám sát nó?.
Là bởi vì, tu vi của Lê Vi không thể hạ gục đối phương chỉ với một chưởng khí, nếu làm anh linh chỉ bị thương, nó đau rất lớn sẽ nổi hung bạo, ở trên cổ Hiểu Vương tấn công anh cùng Huyền Trúc.
Hai bàn tay Lê Vi vươn dài ra sắp tóm lấy cổ đứa bé, đột nhiên từ sau gáy nó, nơi có chút ít chỏm tóc đuôi tôm lưa thưa phủ lên chợt có biểu hiện khác thường.
Phần da trắng sứ mềm như đậu hũ của nó có cái gì thoáng trồi lên, động đậy.
Lớp da liền nứt toác một khe nhỏ, mở ra một con mắt.
Lê Vi kinh hãi rút nhanh tay về.
Con mắt lồi ngự trên gáy anh linh chớp chớp mấy cái, nhìn tròng trọc vào Lê Vi.
Con ngươi của nó tròn xoe, đen láy như hạt nhãn, ánh nhìn trông tĩnh nhưng ẩn chứa nguy hiểm.
Lê Vi nhất thời bị con mắt ấy nhìn đến áp chế, đứng im một chỗ.
Hiểu Vương đằng trước cứng nhắc cả cần cổ, từ từ quay đầu một chút muốn xem sự tình phía sau thế nào, đuôi mắt chỉ lấy lờ mờ bóng ảnh Lê Vi chung thủy đứng chôn chân, mặt mũi đều trắng bệch khiếp sợ, tự nhiên trong bụng anh không hẹn mà tự dấy lên một cỗ bất an to lớn.
Anh linh hai tay đang bám chắc trên cổ Hiểu Vương, nó nhìn thấy Lê Vi từ đằng sau nó có hành động mờ ám, liền xoay ngược cái đầu lại, thẳng tắp nhìn vào cô.
Hiểu Vương bị một cái hành động quỷ dị này của nó làm cho thoáng rét run sống lưng, thế nhưng vẫn bấm bụng nhịn lại.
Tay cầm Uyển Kiếm siết chặt, nhẹ nhàng nâng lên muốn đâm vào cổ nó một nhát, ngay sau đó đã dừng lại giữa chừng động tác tập kích ấy.
Anh đã kịp nhìn thấy con mắt quái dị mọc trên cổ gáy nó đang liếc nhìn vào mặt mình.
Nó nhìn anh chăm chú, sau đó lại chậm rãi rời sang thanh kiếm nằm trong tay anh.
Dường như nó biết ý định của anh đối với nó.
Con anh linh này quả thực quỷ quyệt, tri giác rõ ràng không phải của một đứa bé nên có.
Loại tri giác này nói rõ, tu vi của nó không phải hạng vừa để dễ dàng đối phó như mấy con âm hồn ban nãy.
Hiểu Vương ngoài trong tay có pháp kiếm, cũng chỉ là một người