Trần Y Y thấy vậy thở dài một hơi,rồi lại đỡ Hách Thiên ngồi lại chỗ cũ.
" Tôi có thuốc giải rượu,cũng có nước,anh uống trước rồi ngồi nghỉ một lát hẵng về,tránh mai lại đau đầu "
Hách Thiên nghe vậy cũng không từ chối,chỉ " Ừ " một tiếng sau đó ngoan ngoãn uống thuốc mà Trần Y Y đưa.
Hách Thiên mệt mỏi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi,mắt nhắm lại như ngủ như không,Trần Y Y ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cũng không có nói gì,bên trong căn phòng trở nên im lặng,Trần Y Y cảm thấy buồn chán,lấy điện thoại từ trong túi xách ra định lên mạng thì bỗng nhiên giọng Hách Thiên vang lên.
"Cô còn chuẩn bị cả mấy thứ này à?"
Trần Y Y liền ngẩn đầu lên,điện thoại chỉ vừa được mở liền bị cô ấy úp xuống.
" Đây không phải điều nên làm sao?"
Hách vẫn nhắm mắt " Đúng vậy,nhưng không phải ai cũng sẽ chủ động làm "
" Vị Sếp trước của cô bảo cô chuẩn bị à,theo tôi biết thì Cố thị là nơi đầu tiên cô làm,hẵng là do người khác bảo chuẩn bị?"
Trần Y Y vẫn nhìn gương mặt đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia,cô ấy thản nhiên trả lời.
" Cũng không phải, là bác sĩ riêng của anh ta bảo tôi chuẩn bị,anh ta bảo muốn làm trợ lí cấp cao thì phải chu đáo,Sếp đi tiệc rượu thì phải có thuốc giải rượu,thuốc đau dạ dày,đi công tác thì phải có thuốc cảm rồi còn rất nhiều thứ ".
Hách Thiên chống tay đứng dậy " Về thôi "
" Hãy anh ngồi nghỉ thêm chút nữa đi?!" - Trần Y Y nhanh chóng đứng dậy đỡ tay Hách Thiên.
" Hơn 10h rồi,cô không cảm thấy ghét ông chủ bóc lột sức lao động của cô sao?"- Hách Thiên nhìn Trần Y Y khẽ cười
Trần Y Y nắm cánh tay anh quàng qua cổ mình,dùng sức đỡ Hách Thiên đi được vài bước cô ấy mới lên tiếng.
" Chỉ cần Sếp trả thêm lương tăng ca cho tôi là được,hiện tại tôi đang rất cần tiền,Sếp có thể trả lương cho tôi dư nhưng không thể trả thiếu.
"
Hách Thiên nghe cô nói vậy liền phì cười.
" Cô còn có thể nói như vậy sao? Nhưng nghe cô nói vậy,cô đang rất cần tiền sao,có cần tôi giúp không?"
Trần Y Y nghe Hách Thiên hỏi vậy,cô ấy không dám cảm kích ngược lại,cô ấy lại trở lạnh nhạt hơn với câu hỏi này,Trần Y Y không muốn đột nhiên nhận được sự giúp đỡ từ một người lạ nữa,ngốc một lần là đủ nhớ cả đời rồi,làm gì có ai cho không ai thứ gì,cho dù là nhân tình hay sự giúp đỡ,Trần Y Y không biết tiếp theo có phải là bắt cô ấy phải giao đổi một cái khác hay không.
" Đúng vậy rất cần,cảm ơn anh có ý tốt giúp đỡ nhưng việc này không cần làm phiền anh tới anh "
Hách Thiên nhận ra sự lạnh ngạt trong câu bói của cô ấy.
" Ừm,nếu thật sự cần giúp đỡ có thể tìm tôi "
Trần Y Y im lặng,chỉ gật đầu rồi tiếp tục dìu Hách Thiên ra xe,về nhà anh ấy.
Đã muộn trên đường thưa người một chiếc xe sang màu đen trị giá cả chục tỷ dừng ở một quán ăn nhỏ,là quán mì lúc nãy,người đàn ông từ trong xe bước xuống,thân ảnh cao gáo,điển trai,khí thế khó ai áp đảo bước vào quán nhỏ,anh ấy kéo ghế ngồi xuống,bà chủ vẫn là vui vẻ nhanh chân chạy ra