Hắc Vũ và Linh Quân đi cả tuần lễ cuối cùng cũng tới Minh Long bang.
Đập bao mắt hắn là một toà sơn phong hùng vĩ, ở từng độ cao lại xuất hiện một cụm kiến trúc lớn, bên cạnh còn có thác nước, trên đỉnh là một cung điện xa hoa, lộng lẫy.
Trước đại môn hai bên đặt 2 con rồng lớn bằng đá trông vô cùng khí thế.
Nơi này hiện tại người xếp hàng chờ đợi đông như kiến, tất cả mọi thanh thiếu niên trong khu vực địa bàn của Minh Long bang đều tới tham gia khảo hạch nhằm tìm cho mình cơ hội đổi đời.
Tất cả những thanh niên nếu có thiên phú tốt đều có thể gia nhập vào bang hội, sẽ được chu cấp nguồn tài nguyên tu luyện, ngoài ra còn có cơ hội được các vị cường giả cao tầng nhận làm đệ tử thân truyền nếu cảm thấy vừa ý.
Hắc Vũ và Linh Quân cũng đứng vào hàng chờ như mọi người, những thanh thiếu niên đến đây đa số đều còn rất trẻ, khoảng từ 15 đến 25, chỉ có một số tên hơi già nhưng cũng tham gia thử chút vận khí.
Hắc Vũ âm thầm đánh giá những người ở đây, chủ yếu đều có tu vi Vũ Tá, chỉ lác đác vài người có tu vi Vũ Tướng, còn Vũ Quân thì chắc chắn không có ai.
Nhưng hắn cũng không có khinh thường, những tên này đều thiên phú hơn người, trong tương lai rất có thể sẽ đuổi kịp hắn bất cứ lúc nào, chưa kể thế hệ trẻ luôn có những quái vật, nói không chừng bên trong lớp đệ tử thân truyền sẽ có một số tên có tu vi ngang bằng hắn thậm chí là cao hơn hắn.
Như Thúy An là ví dụ rõ nhất, tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi lại vượt qua cả kẻ đã tu luyện lâu như Trần Biện Quân, đủ để thấy không thể coi thường.
Cả hai người đang đứng xếp hàng thì đằng sau có tiếng quát hét, hắn nhìn ra sau thì thấy một nhóm người đang đi tới, tu vi cao nhất là tên thanh niên ở giữa, khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy kiêu ngạo, ánh mắt đảo qua toàn trường, môi nở nụ cười khinh thường, khí tức Vũ Tướng nhị trọng bộc phát ra xung quanh như thể hiện hắn là cường giả trong mắt đám người xung quanh, trông vô cùng phô trương.
Xung quanh hắn là 5 tên thanh niên khác, tu vi chỉ tới Vũ Tá. Hai tên đi trước mở đường nhìn thấy Hắc Vũ và Linh Quân không chịu nhường đường mà vẫn đứng nhìn liền quát:
- Nhìn cái gì? Còn không mau tránh đường cho Lâm Hào thiếu gia đi, các ngươi muốn chết sao?
Đám người xung quanh nghe nói tới Lâm Hào liền bàn luận với nhau
- Tên đó là ai vậy? Sao lại khoa trương, hống hách như vậy?
- Suỵt, nói bé thôi, ngươi muốn chết sao? Tên đó là thiếu công tử của Lâm gia, một Bát cấp gia tộc ở thành Hoàng Nguyên, nghe nói trong Minh Long bang còn có một trưởng lão cao tầng là người của Lâm gia, đến bang chủ còn phải nể mặt bọn hắn vài phần.
- Thảo nào lại dám náo loạn như vậy.
Linh Quân lạnh nhạt trả lời hai tên thanh niên:
- Đường này do nhà ngươi xây sao? Thứ zô zăng woá!
Hai tên thanh niên mặt mày tối sầm lại, tên thanh niên tên Lâm Hào cũng hơi nhíu mắt, đường đường là công tử Lâm gia mà lại có kẻ không chịu nể mặt mình làm hắn hơi bực tức.
Linh Quân cũng cảm nhận được khí tức của Lâm Hào kia mạnh hơn mình nhưng hắn cũng không sợ, bỗng Hắc Vũ kịp ngăn hắn lại. Hắc Vũ tỏ vẻ lịch sự nhìn hai tên đi trước nói:
- Tiểu đệ của ta thật có lỗi, mong các vị bỏ qua, bọn ta sẽ nhường đường ngay.
Hắc Vũ kéo Linh Quân tránh sang một bên nhưng tên thanh niên vẫn không hạ hỏa liền lên tiếng:
- Hừ, xem như các ngươi biết điều
Linh Quân nghe vậy liền nghiến răng, muốn chiến với hắn một trận ngay lập tức nhưng bên cạnh Hắc Vũ liền giữ hắn.
Vốn Linh Quân nghĩ Hắc Vũ sẽ cùng hắn cho mấy tên này ăn trái đắng
Lâm Hào tỏ