Liêu Kính Hàn kinh ngạc vì Tống Hàm Nghi đột nhiên nổi nóng,may mắn cả hai chỉ gặp nhau vài lần,không tính là bằng hữu gì,nếu không có lẽ Tống Hàm Nghi đã bị sếp Liêu mắng chửi vì tự ý quyết định thay mình,Tống Hàm Nghi đang đẩy Liêu Kính Hàn đi đến phòng bệnh,Liêu Kính Hàn đột nhiên la lên.
"Xong rồi,lúc nãy ta ra khỏi nhà quên tắt bếp,không biết có xảy ra hỏa hoạn hay không nữa"
Liêu Kính Hàn căng thẳng,bây giờ nàng mới nhớ ra việc này,nếu có cháy nhà cũng là chuyện nhỏ,chỉ sợ là cháy luôn cả Ameri Ichinose của nàng thì khổ,đang muốn đứng dậy lại bị Tống Hàm Nghi ngăn cản.
"Không cần lo lắng,ngươi đưa chìa khóa nhà cho ta,ta giúp ngươi về tắt bếp,thuận tiện lấy cho ngươi vài bộ y phục"
"Không cần ta gọi điện cho bằng hữu làm giúp được rồi,ngươi bận việc cứ trở về đi,không cần lo cho ta"
"Nói vậy ta vẫn chưa được xem là bằng hữu của ngươi sao ?"
"...Ý ta không phải vậy,chẳng qua ta sợ làm phiền ngươi mà thôi"
Tống Hàm Nghi chỉ muốn trêu chọc Liêu Kính Hàn một chút,nhưng trong lòng mơ hồ không vui vì nàng xem Liêu Kính Hàn là bằng hữu,còn người ta thì xem mình như người xa lạ,chỉ có mình là nhiệt tình mà thôi,khó trách Liêu Kính Hàn luôn nói chuyện khách khí với mình,nhưng nàng không trách Liêu Kính Hàn,dù sao cả hai gặp mặt được vài lần,nói chuyện không được mấy câu,nói người xa lạ thì không phải,mà bằng hữu thì càng không phải,Liêu Kính Hàn thấy nàng trầm mặc đẩy mình trở về phòng bệnh,cảm thấy áy náy vì đã vô tình chọc giận nàng,Liêu Kính Hàn năn nỉ nàng cho mình được về nhà,Tống Hàm Nghi thấy tội chỉ đành chiều theo ý Liêu Kính Hàn,về đến nhà Liêu Kính Hàn đã ngửi được nồng nặc mùi khét,trong phòng ngủ nhìn thấy trên tường có treo vài bức ảnh của Liêu Kính Hàn và Tương Nhã Ca,Tống Hàm Nghi kinh ngạc vì nàng có quen biết với Tương Nhã Ca,nhưng chuyện riêng của họ nàng không rành cho lắm,Tống Hàm Nghi kéo cái gối cho Liêu Kính Hàn nằm xuống giường,mặc dù Liêu Kính Hàn xem nàng là người xa lạ,nhưng gia đình cả hai có quen biết,nàng cũng nên có trách nhiệm giúp đở Liêu Kính Hàn một chút,Liêu Kính Hàn bị thương là do mình,nàng không muốn bất lịch sự đến nổi bỏ mặc người ta ở bệnh viện rồi đi về.
"Ngươi nằm nghĩ đi,lát nữa ta sẽ quay lại"
Tống Hàm Nghi đi vào bếp để tắt bếp điện,cái nồi hầm thịt cừu bị cháy đen không còn nhận dạng ra là thịt gì nữa,rau cỏ cắt một nửa bỏ dỡ một nửa,cái gì tum lum tà la trên bàn,Tống Hàm Nghi cảm thấy hơi đau đầu trước tình thế hổn loạn này,thuận tiện giúp Liêu Kính Hàn dọn dẹp phòng bếp rồi mới tìm trong tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì nấu ăn hay không,lục tung cả phòng bếp phát hiện ngoài mì gói thì chỉ toàn mì gói đủ nhãn hiệu khác nhau,chứ không còn thứ gì khác,rau cỏ trong tủ lạnh để lâu ngày cũng bị héo mòn,một quả trứng gà trong tủ lạnh,có một ít thực phẩm đóng hộp,nàng thật không biết làm sao Liêu Kính Hàn có thể sống trong hoàn cảnh thiếu lương thực nghiêm trọng này,bộ bây giờ làm cảnh sát bị cắt giảm lương hay sao mà thiếu thốn nhiều như vậy.
"Kính Hàn"
Tống Hàm Nghi đẩy nhẹ Liêu Kính Hàn mấy cái để đánh thức đối phương,Liêu Kính Hàn mở mắt ra thấy nàng có chút kinh ngạc,còn tưởng nàng đã trở về nhà,không ngờ nãy giờ chưa có trở về,còn nấu mì cho mình ăn,đúng là nữ nhân khi vào bếp có khác,món mì gói đơn giản cũng bị nàng nấu cho thành phức tạp,đầy đủ màu sắc và hương vị rất thơm ngon.
"Đã trể rồi,ngươi cũng nên trở về nghĩ ngơi đi"
"Không sao,ngươi ăn chút gì đi rồi hãy ngủ"
Tống Hàm Nghi biết lúc nãy Liêu Kính Hàn chỉ uống thuốc chứ chưa ăn gì,nên nàng tiện tay nấu mì luôn một thể,Liêu Kính Hàn cảm thấy Tống Hàm Nghi thật biết chiếu cố cho người khác,còn tưởng nàng là đại minh tinh thì rất giả tạo,chỉ biểu hiện tốt trước mặt đám đông,không ngờ nàng tốt bụng thật,nhất thời áy náy vì mình nghĩ xấu cho người ta,Liêu Kính Hàn nhìn cái tô mì