Thẩm Chu Thành nghe thấy hai mẹ con trò chuyện, hắn liền lấy cáo nhỏ từ vai xuống, giơ ra cho đứa bé xem: "Bạn nhỏ nói không sai đâu, đây chính là cáo trắng đấy."
"Là cáo thật sao anh!?" Đứa bé hưng phấn vỗ tay, mẹ nó thấy thế cũng chỉ lắc đầu cười.
"Anh ơi, có phải cáo rất thông minh không ạ?" Bé trai chỉ mới được tiếp xúc với nhân vật cáo trong truyện cổ tích nên nó rất hưng phấn, chỉ hận không thể biến thành mười vạn câu hỏi vì sao tra tấn lỗ tai Thẩm Chu Thành.
Thẩm Chu Thành cười trừ: "Có lẽ họ nhà cáo khá thông minh...." Còn cáo nhà hắn là loại đặc biệt."
Đứa bé hào hứng nói tiếp: "Trong truyện cổ tích thì cáo thông minh lắm đấy anh ạ.
Nó có thể lừa gạt con người để đến trộm gà mà không bị bắt nhé, lại còn có điển tích "Cáo mượn oai hùm" nữa...."
Nói rồi, nó ngẩng khuôn mặt tràn đầy mong đợi lên, chờ Thẩm Chu Thành kể cho mấy sự tích thông minh của cáo nhỏ cho nghe.
Thẩm Chu Thành: "...." Nhóc à, em đánh giá nó quá cao rồi.
Cáo nhỏ cảm giác có người đang khen nó, thế là đang lim dim ngủ bỗng dưng bật dậy, tinh thần sáng láng khỏe khoắn chờ người ta khen.
Thành ra cả hai đứa đổ dồn sự chú ý vào Thẩm Chu Thành.
Khóe miệng hắn giật giật, vắt hết óc mới nghĩ ra chỗ độc đáo của cáo nhỏ: "Nó biết chơi game trên điện thoại đấy."
"Ơ, thế thì nó thông minh như mẹ em luôn."
Thẩm Chu Thành: "..." Nhóc à, mẹ em mà nghe được chắc mông em nở hoa quá.
Vì bữa trưa ngốn thêm 1 giờ đồng hồ nên sau khi ăn xong, hướng dẫn viên nhanh chóng tập hợp mọi người tiếp tục chuyến du lịch.
.....!
Ao sen.
Mặt trời vẫn chưa bớt gắt nắng, hơn nữa trưa nay ai cũng gắng ăn thật nhiều nên bây giờ không tránh khỏi uể oải, song đến khi vào ao sen, không hiểu sao tất cả đều thấy khoan khoái hơn bao giờ hết.
Từng cơn gió thoảng qua mang theo hương sen thanh nhã, dưới hồ, biển sen dập dờn đóa cao đóa thấp thi nhau đua nở.
Từng cánh sen e ấp thấm đẫm đẫm trong sắc vàng của nắng, tôn lên màu hồng kiều diễm khiến người ta chỉ muốn nâng niu che chở.
Xen giữa từng bông là đài sen xanh xanh đầy đặn, kiêu hãnh vươn cao lên hết thảy.
Bé trai nổi hứng, vừa đi vừa đọc thơ: "*Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích / Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng....."
*Dịch thơ: "Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt / Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng" trích tác phẩm "Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương" – Dương Vạn Lý.
Không khí trong lành, hít một hơi là như ôm trọn cả hương sen tinh khiết làm thanh tẩy tâm hồn.
Hướng dẫn viên vừa đi vừa nhắc nhở: " Mọi người chú ý nhé, cẩn thận đừng để rơi xuống nước...."
"Có thể chụp ảnh nhưng không được tự tiện bẻ hoa đâu nhé.
Hái một cây là phạt tiền đấy."
"Anh Thẩm ơi, anh có thể cho em một cành được không ạ!?" Cậu bé bày ra vẻ mặt dễ thương định lừa hoa của Thẩm Chu Thành.
Thẩm Chu Thành còn chưa kịp lên tiếng thì cáo nhỏ đã lấy móng đập đập vào má hắn, ý là: "Cho cậu ấy đi".
Trưa nay cậu ấy nịnh nó đến là thoải mái!!!
"Được, anh lấy cho nhóc một nhánh hoa sen nhé."
Chụp đã tay rồi mà mọi người vẫn chưa muốn rời khỏi ao sen, hướng dẫn viên lại dẫn tất cả sang ao cá tham quan.
Thấy ao nuôi cá, tất cả đều vô cùng kinh ngạc: "Này, nguyên cái hồ cá này của cậu hả?"
"Cá lớn quá, cậu có bán không!?"
....!
Dưới chân núi Thanh Bích.
Dòng suối trong lành cứ róc rách chảy bên tai, lại hòa cùng tiếng chim muông như bản nhạc vui vẻ rộn rã mà thiên nhiên ban tặng cho con người.
Có vài du khách nghe nói đó là nước ngầm liền múc luôn mấy bình mang về uống.
"Mẹ ơi, ở đây có lão chuột to to lắm nè!!!"
"Ồ, là chuột dúi đấy."
Trong rừng trúc có hàng rào khoảng 2 mét vuông được quấn dây leo khá đẹp, hơn nữa bên trong có hai con chuột dúi đang khoe cái mông mập mạp cho du khách ngắm.
Hai con này là do Thẩm Chu Thành cố tình đem ra, bởi chúng nó phạm phải tội lớn "Quấy rối chuột khác" với lại "Lén lút đánh nhau" nên đnag chờ ngày vào nồi.
Nhưng nghĩ lại thì chúng nó vẫn có khả năng kiếm lợi nên Thẩm Chu Thành cho hai đứa ra bán manh với du khách, thay đổi kết cục vào nồi.
Hai con có vẻ biết mình đang mang đại tội nên rất nỗ lực mà tỏ vẻ dễ thương, biểu diễn hoàn hảo tiết mục song ca gặm trúc của họ nhà chuột.
Không chỉ chuột dúi, mấy vị khách tinh mắt còn ấn tượng lam khổng tước đang xòe đuôi bay múa bên kia.
Chúng tụ lại thành một vòng tròn mà múa, trông rất độc đáo.
À, thật ra thì....!
Ngày thường chúng nó bị cáo nhỏ với chuột dúi chọc ghẹo rất phiền phức nên đã nghĩ ra kế chụm thành vòng tròn mà múa, lấy khí thế áp đảo dọa cho cáo nhỏ sợ chạy.
Chim khổng tước múa vòng tròn xong lại tách ra, từng con đi đến bên du khách mà múa, phải nói là rất dạn người.
Ngay cả khi nghe thấy tiếng máy ảnh tách tách chụp vẫn không hề giật