Một ngày cuốt tuần trôi qua với 8 đoàn khách, chưa kể tiền vé, riêng đồ ăn trong thôn bán ra đã lời to rồi...Ai ra về cũng bao lớn bao nhỏ mà xách, nào là khoai lang sấy, rồi hồng khô,...!Riêng chỉ hôm nay mà có những người kiếm đươc cả trăm nghìn tệ.
Nghe nói tuần sau còn đón mấy đoàn nhiều du khách hơn gấp chục lần.
Giờ đây, mọi người đều ca ngợi Vương trưởng thôn có tầm nhìn xa bởi ai cũng muốn một ngụm trong chén canh thơm ngon này: "Đúng là kiếm tiền nhờ du lịch rất lời, không nói đến mấy cái khác, chỉ tính vé vào cửa thôi đã đủ ăn nguyên ngày rồi...."
"Thẩm gia mới gọi là lời lãi nhất, mọi người xem, họ chỉ cần bán mất nhành hoa đã 15 tệ.
Trời ạ, lại còn rừng trúc nữa, quá hời!!!"
"À, không chỉ có đoàn đâu mọi người, tiếp đến chúng ta phải đón cả khách lẻ nữa đấy."
Sau một cuối tuần bận đến rã người, bà nội Thẩm mới có thời gian nghỉ ngơi.
Bà híp mắt, suy nghĩ về việc mấy bà mấy cô trong huyện muốn giới thiệu cháu dâu.
Mấy bà mấy cô đó nghe nói Thẩm gia bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, thế là suốt ngày muốn đề cử cháu dâu, mấy người đó hận không thể nhét luôn con gái nhà mình vào phòng Thẩm Chu Thành ấy chứ.
Ngồi ngắm một đống ảnh của con gái nhà người ta, bà nội Thẩm rút ra kết luận: Mỗi cô đẹp một vẻ, có người thông minh, có người hiền thục, có người quyến rũ,.....!ngay cả sinh viên mới năm nhất cũng có.
Ngó ra ngoài sân, thấy Thẩm Chu Thành đã về.
Hắn chào một tiếng bà nội, rồi lại tất bật cho cáo nhỏ xuống xe, mở cốp sau, vác một thùng đồ xuống.
Một người một cáo tràn đầy vui sướng.
Bà nhíu mày, có chút nghi ngờ thế là lặng lẽ đứng quan sát.
Thẩm Chu Thành rạch thùng giấy, đổ ra đều là đồ ăn vặt, sau đó lại còn hí hửng chia tang vật với cáo nhỏ.
Hắn còn thủ sẵn hai cái rương chứa cơ đấy, rương to toàn khoai tây chiên, khoai lang sấy là của hắn, còn rương nhỏ là thịt gà, cánh gà cho cáo nhỏ.
Chia xong xuôi, Thẩm Chu Thành đẩy rương về phía cáo nhỏ.
Nó vui sướng, cứ nhào vào đống đồ mà lăn lộn chơi đùa.
"Chớ lộn xộn, đồ ăn nát hết đấy."
Thẩm Chu Thành túm lấy tai cáo nhỏ nhấc lên, kêu nó không nên đắc ý như thế nhưng chính hắn còn đang vui sướng kia mà.
Cũng không phải sướng vì được ăn, chỉ là có cảm giác được nắm giữ thống trị mà thôi.
Cứ kệ cho cáo nhỏ chơi, Thẩm Chu Thành lấy điện thoại chụp cho nó vài tấm, rảnh rỗi đến phát hoảng.
Bà nội Thẩm cầm đống ảnh nữ sinh trên tay, nhìn Thẩm Chu Thành như vậy liền giận đến không có chỗ phát tiết, cái thằng trẻ trâu này.
Không đi xem mắt mà dám trốn đi mua đồ ăn vặt, lại cùng suốt ngày lêu lổng với con cáo kia, đúng là phí phạm cả khuôn mặt dễ nhìn.
Thẩm Chu Thành chỉnh lại ảnh, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt sắc bén bắn tới.
Hắn rùng mình, biết ý cầm túi đồ đến nịnh hót bà nội Thẩm.
Lại ân cần ôm bà nội từ phía sau, tủm tỉm cười ngu: "Bà nội ơi, con tặng bà chiếc váy đỏ này nè, còn có bánh hoa quế nữa đó."
Hắn cầm cái váy đỏ tinh xảo cùng hộp bánh quế xinh xinh mà lắc lắc.
Bà nội Thẩm cười lạnh: Thiệt thòi cho con phải nhớ đến phần bà rồi.
Bà nhìn qua cái váy, cố gắng đè khóe miệng không nghe lời đang nhếch lên, lại ghét bỏ nói: "Đúng là mắt thẩm mỹ của thẳng nam mà."
Thẩm Chu Thành: "..."
Thế nào mới là bình thường vậy bà?
Trước đây bà nội Thẩm ăn mặc rất mộc mạc, đông cũng như hè chỉ có mấy bộ nâu sồng, hồng đất nhã nhặn.
Có điều lần này thấy có mấy bà cụ du khác đến thôn ăn mặc rất thời thượng, nào là giày thêu, rồi váy hoa nhí....thì rất thích.
Thẩm Chu Thành biết vậy, liền đặt làm riêng cho bà nội cái váy đỏ.
Thẩm Chu Thành: "....Bà nội à, người học ở đâu cái từ "thẳng nam" vậy?"
"Con xem cho bà làm gì, xem cho mấy cô gái trẻ kia kìa...."
Miệng cười như nắng hạ nhưng trong lòng lại chớm đông, Thẩm Chu Thành tự giác: "Đành thôi vậy, bà không thích thì con trả lại nhé."
"Trả cái gì mà trả, mua đã mua rồi." Bà nội Thẩm giật lấy cái váy cùng điểm tâm rồi về phòng.
Thẩm Chu Thành thở dài, ngồi bịch xuống, dựa vào rương đồ ăn chống cằm.
Ban đầu khi hắn mới về thì hắn là cháu trai cưng, là tiểu tâm can cơ mà? Sao bây giờ lại biến thành thằng cháu bất hiếu