Sau khi thưởng trà, Thẩm Chu Thành dẫn gia đình thầy Ngô đến xem hồ sen.
Lúc này hoa sen cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ e thẹn núp vào đám lá xanh mượt vẫy gió.
Thế nhưng nơi đây vẫn không hề kém sắc.
Tôn Yến tháo kinh râm xuống, cảm nhận như mình được đắm chìm vào làn gió mát thoang thoảng hương sen thanh tao, cực kỳ thoải mái.
Thẩm Chu Thành vừa giới thiệu, vừa chỉ chỉ: "Mấy trăm mẫu ao này đều là của con đấy ạ, mình có thể sang bên kia thu hoạch hạt sen nữa....."
Hơn trăm mẫu ao đều là của con.....!
Ngô Mặc cùng vợ liếc nhau, thật sự rất thán phục đấy, không ngờ rằng Thẩm Chu Thành có thể nuôi trồng với quy mô lớn như vậy.
"Phía trước con cũng có vài mẫu nuôi tôm hùm nữa đấy, chờ chút nữa con dẫn thầy đi xem nhé."
Ngô Mặc tò mò hỏi: "Thẩm Chu Thành, sao đột nhiên con lại nghĩ đến việc về quê làm nông vậy? Nghe nói trước đó con làm việc ở Thâm thành cũng không tồi mà?"
Đúng là không giống như trong tưởng tượng của ông, thấy Thẩm Chu Thành về làm nông đến là vui vẻ như thế này cơ mà.
Đồng thời, thầy Ngô thật sự cũng rất vui cho học trò, tuy thế sự vô thường, tạo hóa trêu người, nhưng may mắn, kết cục của thằng nhóc này không quá xấu.
Trái lại, ông còn thấy nó đang hưởng thụ ấy chứ.
Thầy Ngô hỏi vấn đề này, Thẩm Chu Thành nào dám nói thẳng "Vì con là rồng".
Hắn dừng một chút, hắng giọng, dùng đúng cái đoạn Vương trưởng thôn đi quảng cáo mà nhại: "Vì ở đây không khí thanh bình, cũng thuận tiện cho con chăm sóc bà nội.
Hơn nữa, thôn Thanh Tuyền là nơi con lớn lên....Ai cũng phải vì quê hương mà về kiến thiết, báo đáp ân tình....."
Thầy Ngô vừa nghe vừa gật gù: "Thanh niên mà giác ngộ được như thế là tốt lắm! Có chí khí!!"
Thẩm Chu Thành mặt dày gật gật đầu, còn có cáo nhỏ gật đầu phụ họa nữa.
Vừa nói chuyện, Thẩm Chu Thành vừa dẫn nhà thầy Ngô sang hái đài sen.
"Hạt sen nhà con ngon lắm đấy ạ...."
Thẩm Chu Thành vươn người hái một đài sen, hướng dẫn cho Ngô Khải cách bóc vỏ.
Xe đi lớp xơ, hạt sen trăng trắng mập mập lộ ra, trông đẹp mắt vô cùng.
Bỏ vào miệng, hương sen thơm mát cùng với mùi vị bùi bùi béo béo khiến cho Ngô Khải rất thích thú.
Thẩm Chu Thành đem hạt sem vừa bóc đút cho cáo nhỏ, nó rất vui vẻ mà nhai lấy, thiếu chút nữa là giơ móng hoan hô vì hôm nay không phải mỏi móng mà bóc nữa rồi!! Bóc đến là mệt, thực sự là làm khó nó rồi!!
Cáo nhỏ xoa xoa móng vuốt, nghĩ đến việc bóc hạt sen thôi là đã thấy đau rồi.
Thẩm Chu Thành thấy nó ngồi đực ra mà ôm đài sen thì buồn cười vô cùng, vậy nên thương tình bóc cho nó thêm mấy hạt nữa.
Ngô Khải nghe vậy thì thích lắm, cậu bé nhanh chân chạy đến bên ao hái đài sen.
Tôn Yến vội vàng chạy đến trông cháu, chỉ lo cậu bé không cẩn thận lại ngã xuống nước, "Bà nội giúp cháu hái nhé, cẩn thận nào, đừng nghịch."
Tôn Yến hái một đài sen rồi bóc cho cháu trai ăn.
Bà tự ăn một hạt, thật sự chưa bao giờ bà đươch ăn một hạt sen tươi non đến vậy.
Trước đầy nhà bà cũng hay mua hạt sen, táo tàu, mộc nhĩ về hầm canh lắm, nhưng chỉ được cái to chứ đâu ngon bằng ở đây.
Từng hạt, từng hạt tuy không quá to nhưng lại rất thơm, cắn một miếng là thấy bùi bùi beo béo, nuốt xuống rồi vẫn còn thấy hương sen lan tỏa đâu đây.
Rất ngon!!
So với mấy món điểm tâm ngọt thì hạt sen này ăn vừa ngon vừa bổ.
Hạt sen này mà dùng để ăn vặt thì không gì bằng.
Hạt hướng dương, hạt bí ăn sẽ bị khô, rát cổ, bánh quy thì quá nhiều đường hóa học, hoa quả sấy lại quá ngọt, không tốt cho người lớn tuổi.
Nhưng hạt sen này lại vừa vặn, không quá ngọt, không dầu mỡ, lại không có chất hóa học, thực sự rất tốt cho sức khỏe.
Thẩm Chu Thành thấy Tôn Yến thích thú liền lên tiếng: "Nếu như cô thích thì để chút nữa con đem tặng nhà mình một túi lớn nhé, rất ngon đấy ạ."
Tôn Yến có chút ngại ngùng, bà mỉm cười cảm ơn Thẩm Chu Thành: "Vậy...Cảm ơn tiểu Thẩm nhé, đúng là hạt sen nhà con rất ngon."
"Nhà con còn có hạt sen sấy đấy ạ."
Vừa dứt lời, cáo nhỏ trên vai đã vỗ vỗ lên mặt hắn.
Thẩm Chu Thành quay sang, thấy cáo nhỏ đang đưa một hạt sen đến miệng hắn.
Hạt sen kia bị mở ra một cách vô cùng bạo lực, phần thịt trắng nõn cũng bị xây xước rất nhiều.
Thẩm Chu Thành đang không hiểu thế nào, hắn ngước mắt lên nhìn thì thấy cáo nhỏ đang cực tự tin, như thể in đậm mấy chữ lên mặt: "Hạt to nhất, ngọt nhất là để cho anh đấy, không cần khách khí đâu!"
Thẩm Chu Thành nhìn cái hạt sen đáng thương kia, có lẽ trước đây nó thật sự vừa to vừa ngọt nhưng vừa bị giày vò nên bây giờ xây xước hết cả, vỏ còn chưa được lột hết.
Thật sự nhìn thế này rất khó nuốt luôn đấy.
Cáo nhỏ lại vỗ vỗ lên mặt hắn, dường như đang giục: "Anh ăn nhanh đi!"
Thẩm Chu Thành do dự một lúc, cuối cùng cũng để cáo nhỏ đút cho, đem hạt sen hình thù kì quái kia nhai nhai.
Hạt sen rất ngon, đúng vậy, ngon hơn so với tưởng tượng của hắn đấy.
Thẩm Chu Thành nhớ lại cảnh cáo nhỏ bóc hạt sen còn suốt ngày làm nũng kêu đau móng, vậy mà bây giờ