"Không, tôi có dùng mỹ phẩm đâu, chỉ là dạo này ngủ rất ngon thôi...." Bị mọi người hỏi lấy hỏi để, Tôn Yến vô cùng vui vẻ.
Bà nói sự thật đấy chứ, dạo này bà ngủ rất ngon, nhờ ăn hạt sen với uống nước mật ong cả đấy.
Tôn Yến nghĩ thầm, chất lượng mật ong này đúng là tốt thật, vừa thơm vừa ngọt.
Hầu hết mật ong bày bán trên thị trường bây giờ đều pha thêm đường hóa học cùng chất bảo quản, muốn mua mật ong nguyên chất phải tìm đến người quen, may mà lão Ngô có cậu học trò tốt như vậy.
Thật sự nông sản nhà tiểu Thẩm cũng rất tươi ngon.
Bởi vì thổ nhưỡng tốt đấy, Tôn Yến từng uống nước giếng ở đó rồi, cực kỳ thuần khiết, mặc dù chưa qua đun nấu nhưng tìm mãi cũng không thấy chút cặn bẩn nào cả.
Trứng gà cũng không kém cạnh, quả nào quả nấy tươi ngon, sớm biết vậy đã không chia cho hàng xóm, giữ lại cho nhà mình ăn thì hơn....!
"Lão Ngô à, hôm nào mình lại sang Thẩm gia chơi nữa đi? " Sắp sinh nhật mẹ Tôn Yến, bà muốn sang đó mua một con gà về tổ chức cho tươm tất.
Ngô Mặc nghe bà cả ngày cứ tiểu Thẩm, tiểu Thẩm đến nhức cả đầu.
Từ hôm đi chơi Thẩm gia về, Tôn Yến suốt ngày khen Thẩm Chu Thành, lại khen nông sản ngon ơi là ngon, gần như coi tiểu Thẩm như con ruột trong nhà luôn rồi.
"Bà đừng mơ, tôi là thầy giáo, sao có thể suốt ngày sang nhà học sinh ăn chầu ở chực được."
"Vớ vẩn, cái gì mà ăn chờ ở chực cơ chứ? Tôi cũng có mặt mũi được không hả!? Tôi mua mà, hơn nữa, thôn nhà tiểu Thẩm cũng đang mở dịch vụ du lịch...."
Ngô Mặc bất đắc dĩ bật cười, tiểu Thẩm sao có thể coi ông là khách bình thường, chắc chắn nó lại vồn vã không lấy tiền cho mà xem.
"Bà nghĩ xem, đi thì đi nhưng đừng quá thường xuyên, quấy rầy tiểu Thẩm thì không hay đâu."
"Cái gì mà không hay cơ chứ? Tôi chỉ muốn mua một con gà thật ngon để tổ chức sinh nhật mẹ cho tươm tất!! Không thì ông đi mua đi."
"Mai bà dậy sớm rồi ra chợ cũng có nhiều gà ngon mà."
Tôn Yến: "Tôi không biết, tôi chỉ biết gà nhà tiểu Thẩm rất ngon mà thôi."
Ngô Mặc bị vợ nhằng nhẵng đòi hỏi đến là mệt mỏi, may sắp đến khai giảng, ông có thể trốn ở trường lánh đi một thời gian.
Ông không chịu nổi nữa đâu.
Cả ngày Ngô Mặc ngồi ở phòng giáo viên soạn bài, đến trưa mới xuống nhà ăn dùng bữa.
Cơm ở nhà ăn thực sự rất tệ, rau cải vừa héo vừa chát, rau muống thì quá già, cơm thì khô, quả thực nuốt không trôi.
Ngô Mặc nhớ đến bữa trưa hôm ăn nhà Thẩm gia, rau diếp thơm ngọt, còn trứng sốt cà chua nữa, tuy đơn giản nhưng chẳng khác nào cao lương mỹ vị.
Càng nhớ lại, Ngô Mặc càng thấy đồ ăn ở đây chẳng khác gì cám heo.
Khổ thân học sinh thật, nguyên một học kỳ phải nuốt thứ này.
Ngô Mặc ngồi đó mà thở dài than ngắn, thấy vậy, Chu Thiệu Huy bưng đồ ăn lại gần: "Thầy Ngô sao thế? Cơm cũng không thèm ăn à?"
"Tôi đang nẫu cả ruột đây...." Ngô Mặc trả lời theo bản năng, đến lúc ông ngẩng lên nhìn Chu Thiệu Huy thì đột nhiên lóe ra một ý tưởng: "Chu Thiệu Huy, sắp đến Ngày Nhà giáo rồi đúng không? Ông có kế hoạch gì chưa??"
Nghe vậy, Chu Thiệu Huy thở dài: "Lãnh đạo bên trên cũng vì chuyện này mà phát sầu đây, được nghỉ nửa ngày mà chưa biết đi đâu cả...."
Ở trường sơ trung Cốc Bình có một truyền thống là mỗi lần đến Ngày Nhà giáo thì sẽ tổ chức cho giáo viên đi chơi một ngày, đương nhiên, việc này cũng không bắt buộc, trường sẽ để một nửa giáo viên ở lại để dạy học.
Năm nay đến phiên Ngô Mặc đi, ông liền nói với Chu Thiệu Huy: "Tôi đề cử cho ông một nơi này, ngay trong huyện thôi nhưng vui lắm."
Ngô Mặc càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này hay, trước ông có nghe Thẩm Chu Thành giới thiệu thôn cậu có tổ chức du lịch nên nhân dịp Ngày Nhà giáo đi chơi cũng vui.
Hơn nữa, có thể tăng thêm thu nhập cho thôn Thanh Tuyền thì sau này vợ ông có làm phiền tiểu Thẩm cũng đỡ ngại.
Ngô Mặc đưa ảnh thôn Thanh Tuyền cho Chu Thiệu Huy xem: "Ông xem này, phong cảnh có đẹp không? Ông thuyết phục lãnh đạo xem thế nào, nơi đây non xanh nước biếc, đã thế nông sản lại cực kỳ ngon!!"
Chu Thiệu Huy nhìn ảnh thôn Thanh Tuyền thì có chút động lòng: "Tôi đã từng nghe qua nơi này, mà nông sản có ngon thật không đấy?? Ông không lừa tôi chứ hả?"
Ngô Mặc: "Đương nhiên rồi, ông phải tin tôi.
Chị dâu ông còn đang mơ mộng đến đàn gà nhà người ta kia kìa."
Chu Thiệu Huy báo cáo với lãnh đạo, chẳng ngờ, 100% nhất trí.
Đề nghị của Ngô Mặc đúng là cái phao cứu sinh, bởi trường học cũng vì Ngày giáo viên mà phát sầu.
Mấy năm nay chỗ nào cũng đi qua, rất nhiều nơi còn đi những ba lần, đến nỗi có nhiều giáo viên còn tự nguyện ở lại trường dạy học còn hơn.
Năm nay lựa chọn đến thôn Thanh Tuyền cũng để cho các thầy cô giáo ngắm phong cảnh thanh bình, thưởng thức nông sản tươi ngon....Đương nhiên, quan trọng nhất là nơi đây gần trường, phí đi lại rất rẻ.
Trường học liên lạc với Thẩm Chu Thành, nói Ngày giáo viên sẽ đến đó du lịch và bàn giao hắn chuẩn bị sẵn lịch trình.
Thẩm Chu Thành cúp điện thoại, hết mùa hoa sen là thôn cũng chẳng còn mấy khách, lần này thôn lại náo nhiệt rồi đây.
Có điều,