Bình An nằm nghỉ hai ngày là có thể xuống giường đi lại, cậu đã muốn rời giường từ hôm qua nhưng Hiên Viên Nhật nhất quyết không cho phép. Nhân lúc y còn chưa về cậu mới tranh thủ dậy thu thập một chút.
-Hoàng hậu, dừng tay... dừng tay...
Ngụy công công từ ngoài chạy vào giành lấy tấm chăn trong tay Bình An. Để hoàng thượng bắt gặp cảnh này ông không biết mình sẽ bị chỉnh ra hình dạng gì.
-Hoàng hậu không nên đụng tay đụng chân tới những việc nặng nhọc này.
-Người đâu ?
Ngụy công công vừa dứt lời đã có hai hàng dài tiến vào.
-Nô tỳ (nô tài ) tham kiến hoàng hậu.
Bình An kinh ngạc trợn tròn mắt.
-Sao lại tập trung đông đúc thế này ?
-Hoàng thượng đã phân phó những người này từ nay sẽ có trách nhiệm theo sát chăm sóc hoàng hậu. Nguỵ công công ôn tồn giải thích.
-Nhật...không hoàng thượng nói như thế sao ?
-Vâng, đây toàn bộ đều là những người rất ưu tú, hoàng hậu có thể yên tâm.
Bình An đánh giá một chút, từng này ít cũng phải hai mươi người, cậu cần nhiều người như thế để làm cái gì a.
-Hoàng thượng làm quá rồi, thân thể của ta không còn đáng ngại.
-Không hề khoa trương một chút nào, thân thể hoàng hậu lúc này đâu chỉ mỗi người mà còn có cả hoàng tử và công chúa nữa.
Ngụy công công nói ra mới biết mình lỡ lời.
-Các ngươi...
-Chúng nô tài ( nô tỳ ) chúc mừng hoàng hậu.
Thì ra Nhật đã biết chả trách hai hôm nay y cứ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than vậy. Nhớ lại ôm qua còn khăng khăng đòi ôm cậu đi tắm rửa, lúc thanh tẩy qua cái bụng còn lưu lại một chút khiến Bình An thật muốn cười.
-Hài tử mới hơn một tháng không cần gấp gáp.
Hoàng hậu nói vậy vì người không biết hôm qua đã có một thái y bị hạ lệnh chém đầu ngay trong đêm. Bình thường một đại tổ tông bọn họ đã khẩn trương lắm rồi nói chi giờ còn thêm hai tiểu tổ tông nữa.
-Hoàng hậu vẫn là đừng nên làm khó chúng nô tài....
-Ta ngồi đây chờ hoàng thượng là được chứ gì.
Bình An quay trở lại giường, nhàm chán không có chuyện gì làm đành nói chuyện phiếm với hài tử giết thời gian.
Hiên Viên Nhật vừa về đã nghe cung nhân báo lại là Bình An xuống giường gấp gáp chạy vào trong.
-Đệ không nghỉ ngơi, xuống giường làm gì?
-Ta khỏe rồi, không nhất thiết phải ở lại nữa.
Hiên Viên Nhật lo lắng quan sát một loạt từ đầu đến chân Bình An, khi thấy cậu không có vấn đề gì mới hạ giọng.
-Ít nhất cũng phải gọi người tới coi đã.
Bình An cầm lấy tay Hiên Viên Nhật áp lên bụng, ôn nhu nói.
-Cả ta và các con đều rất khỏe, ngươi không cần lo lắng quá.
-.........
Thấy Hiên Viên Nhật vẻ mặt dại ra, Bình An đem tay mình đặt lên mu bàn tay của Hiên Viên Nhật nói
-Ngốc, ta là ai còn phải đợi người khác chẩn ra mình có thai hay sao. Vốn dĩ muốn cho ngươi một bất ngờ thế mà ngươi lại biết mất rồi.
Hiên Viên Nhật nghe Bình An nói mới phát hiện mình quả thực rất ngốc. Nhưng vì người này y tình nguyện ngốc như thế.
Hiên Viên Nhật vùi mặt vào bụng Bình An để che đi âm thanh run rẩy của mình.
-Xin lỗi ....thực xin lỗi....hãy tha thứ cho ta.
Cảm nhận có chút nước nóng bỏng thấm vào da thịt mình Bình An nâng mặt Hiên Viên Nhật lên, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt.
-Ngươi chẳng những không có lỗi mà còn mang đến cho ta hai tiểu gia khỏa này không phải sao ?
-Nhưng chính ta suýt chút nữa....
Bình An chặn lại cái miệng sắp nói ra điềm gỡ của Hiên Viên Nhật, tức giận cắn phá môi môi y, thẳng cho đến khi hai người không thể hô hấp được nữa, cậu mới buông ra.
-Không có cái gì là suýt chút nữa chỉ biết rằng các con hiện tại vẫn rất tốt là được. Nếu ngươi còn nói mấy câu tương tự như thếcả ta và con đều không tha thứ cho ngươi, có biết không.
-Vậy đệ tại sao không nói cho ta ? Vì sao phải để mình cùng bọn nhỏ bị tổn thương? Không ! Cho dù là nguyên nhân gì thì cũng không thể lấy mạng mình ra đùa giỡn được.
Hiên Viên Nhật ủy khuất trách cứ.
-Ta cũng vừa mới biết, không phải cố ý giấu ngươi. Ngươi đang trách ta hay sao ?
Hiên Viên Nhật lắc đầu, người này y yêu còn không hết làm sao có thể trách được, y là đang trách bản thân mình, ái nhân của y đang mang thai hai sinh mệnh cho mình mà y vô tâm một chút cũng không hề hay biết.
-Làm sao đệ nhẫn tâm như thế. Nếu....nếu thì đệ bảo ta cả đời này làm sao đối mặt với đệ ? Làm sao đối mặt với các hài tử đây ?
-Rốt cục thì ngươi vẫn trách ta.
Bình An buông đôi tay đang ôm lấy Hiên Viên Nhật ra, nhẹ giọng thở dài. Y vẫn luôn như vậy, luôn nhận lấy mọi lỗi lầm thuộc về mình.
-Đúng ! Ta đang trách đệ ! Trách đệ cái gì cũng giấu trong lòng, trách đệ khiến cho ta trở nên thật vô dụng, trách cả lão họ Điền chết tiệt lúc đệ cần ta nhất lại không cho ta vào.
-Ta đã nghĩ khi ngươi biết mình có thêm hai hài tử ngươi sẽ thật cao hứng chứ không phải thế này.
-Đệ cho rằng ta không cao hứng sao? Chúng là con chúng ta, ta thương còn không hết....Ta chỉ là sợ hãi...
Hiên Viên Nhật đương nhiên cao hứng nhưng cùng với sự kinh kỷ thì nỗi lo sợ càng dâng cao dù Điền thái y đã nói sẽ ra sức đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cả ba người thì việc thân thể hư nhược của Bình An cùng với khả băng bảo trụ thai nhi chỉ có ba phần đến giờ y vẫn chưa từng quên, chưa nói đến mang song thai lại còn gia tăng gấp đôi gánh nặng. Mới hôm qua đây mạng của cả ba người tựa như ngàn cân treo sợi tóc. Thời gian tiếp theo còn tận chín tháng không phải chín ngày, thử hỏi y có thể xem như không có chuyện gì được hay sao?
Thân mình Bình An run rẩy, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Hiên Viên Nhật, cậu biết y lo lắng cái gì thế nên cậu mới chưa nói vội, không ai khác hai hài tử này đến cũng ngoài sở liệu của cậu. Bình An nghĩ tầm vài năm nữa khi cả sức khỏe của cả hai tốt lên mới nghĩ tới chuyện có thêm thành viên mới. Nhưng biết sao được, có cũng đã có rồi làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ. Cậu cũng không ngốc đương nhiên biết thời gian tới có lẽ còn khó vượt qua hơn ba lần mang thai trước cộng lại. Song lần này lại có Hiên Viên Nhật luôn lo lắng kề bên cậu, cậu không tin mình không sinh hạ các con an toàn.
-Chỉ cần ngươi cần chúng ....chỉ cần như thế thôi.
Hiên Viên Nhật chỉ cảm thấy ngực mình như búa tạ giáng mạnh vào, đau lòng hôn lên đỉnh đầu Bình An.
-Ta như thế nào lại nhẫn tâm không cần chúng .....
Bình An vùi mặt mình vào cổ y, hạnh phúc nói.
-Vì ngươi với ta đều cần chúng nên ta sẽ đem tụi nhỏ chiếu thật tốt và ta cùng hài tử cũng cần ngươi, cả nhà ta sẽ sống cùng nhau tới già cho nên ta nhất định không thể để mình xảy ra bất cứ chuyện gì được.
Nếu đã như thế chỉ còn cách cùng nắm tay nhau nhau vượt qua đoạn thời gian này.
Hiên Viên Nhật chậm rãi cúi người xuống, cùng Bình An kề trán lại với nhau, ôn nhu nói .
-Ta yêu đệ....rất yêu đệ.
Bình An khẽ cười, vòng tay qua cổ Hiên Viên Nhật, hơi hơi ngẩng cằm hôn lên môi y. Trằn trọc, triền miền thật lâu, hết thảy mọi việc trên thế gian này đều bị hai người quên đi cho đến khi.....
-Hoàng hậu, nô tài đã mang điểm tâm đến.
Ngụy công công biết hoàng thượng đang có bên trong tinh ý nói một câu đánh tiếng. Bình An đẩy Hiên Viên Nhật ra, kéo tấm chăn đặt ngang bụng mới nói.
-Vào đi.
Một bát phở khói bay nghi ngút được mang tới, Hiên Viên Nhật nhíu mày,bọn nô tài này sao dám để Bình An ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng này được.
-Là ta muốn ăn.
Bình An uống một muỗng nước canh, khẩu vị còn chưa tới cậu lấy một quả chanh trong khay vắt kiệt nước cho vào. Cả Hiên Viên Nhật cùng Ngụy công công nhìn thôi đã nuốt nước bọt ừng ực.
-Ăn chua nhiều không tốt.
Ngụy công công làm vẻ mặt thất vọng, thái tử sắp đến tuổi phá thân rồi mà điều cơ bản của một người mang thai hoàng thượng cũng không biết là sao? Nhìn lão nô tài tỏ thái độ đó với mình Hiên Viên Nhật có chút bực bội, y mặc dù không biết nhiều nhưng ăn chua hại cho bao tử, điều ấy trẻ lên ba cũng rõ nằm lòng. Bình An chỉ cười không giải thích tiếp tục vùi mặt vào ăn, Ngụy công công lại càng không nói, sống lâu bên hoàng thượng ông thấy tựa hồ mỗi ngày ngài lại thú vị thêm không ít.
Hiên Viên Nhật cả giận đè lại cánh tay của Bình An ra lệnh.
-Mang một bát khác tới, không được bỏ thêm chanh.
-Là do có hài tử nên mới thèm chua .
Hiên Viên Nhật không tin quay sang Phúc Thọ xác nhận.
-Thật ?
Ngụy công công làm vẻ mặt đồng ý gật đầu một cái.
-Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì còn không mau bảo ngự thiện phòng phàm là những thứ gì chua mang hết lên đây.
Hoàng thượng a hoàng thượng, thèm chua đâu có nghĩa là từ nay sẽ ăn chua mà sống. Thiết nghĩ nên mang một quyển sách về người mang thai cho hoàng thượng ngâm cứu còn