"Em lại muốn rời đi?", Đổng Nhược Lam cảm thấy thanh âm của Nhậm Tác Chính đột nhiên có chút cay nghiệt, từng tiếng từng tiếng thâm trầm gay gắt, trong cơn say ngủ bỗng chốc tỉnh táo.Ánh mắt hắn bừng sáng trong bóng đêm thâm trầm.Mà Đổng Nhược Lam, mặc dù giờ phút này quay đầu định rời khởi giường, tuy mắt không chứng kiến nhưng toàn thân đã bị khí tức lạnh như băng kia làm cả người đông cứng, sợ hãi đến di chuyển một bước cũng không dám."Nói đi, em còn muốn bỏ trốn khỏi tôi có đúng không?", tiếng gầm nhẹ quanh quẩn bên tai, cổ tay mảnh khảnh của cô hiện tại bị người nào đó nắm giữ, đau như bị bẻ gãy.Gãy?Chẳng phải trước đây đã từng gãy rồi sao?Chẳng phải đã từng bị bẻ gãy hết đốt ngón tay, đến cầm đũa ăn cơm cũng không vững, đỡ tách trà cũng làm rơi xuống đất vỡ nát tan sao?Đã từng mất hết cảm giác, chạm vào phím đàn cũng không cảm nhận được, chẳng chút xúc cảm, chẳng thể cử động, cái gì cũng phải lệ thuộc người đàn ông này sao?Không lẽ anh ta còn muốn bẻ gãy tay cô, giẫm nát chân cô, thích thì dùng bình hoa lưu ly cô thích nhất đập vỡ mỗi khi hắn tức giận?Không lẽ hắn lại muốn để Đổng Nhược Lam trở lại làm kẻ tàn phế của trước đây, suốt ngày phải bị hắn thao túng, cả đời cũng không đủ sức làm lại chính mình?Đổng Nhược Lam nghĩ đến ruột gan như bị kim đâm, ẩn ẩn đau nhói, cảm giác sợ hãi này vẫn nguyên vẹn như lúc đầu."Tha tôi đi... tha cho tôi đi..."Tiếng kêu của cô gái tha thiết, van nài... Đổng Nhược Lam rất sợ, cô không rõ đây rốt cuộc là mộng, hay là thực nữa! Rốt cuộc, cái lồng giam này bao giờ cô mới được giải thoát?Người đàn ông kia vẫn mặc kệ lời nói của cô, Nhậm Tác Chính vẫn mạnh mẽ kéo ghì tay cô, sau đó vô cùng thuận lợi đem Đổng Nhược Lam giam trong lồng ngực, hắn ép cô nằm ra trên giường, hai cánh tay hữu lực nắm chặt cổ tay cô, tay siết càng thêm chặt, cả người áp sát vào Đổng Nhược Lam, như thể muốn đem người trong lòng hắn tiến nhập vào trong thân