Nhậm Tác Chính sai người hầu chuẩn bị một chút thức ăn để lót dạ, hắn còn cẩn thận dặn dò nhà bếp nên nấu cháo loãng cho Đổng Nhược Lam.Cô vừa tỉnh dậy không lâu, cơ thể còn rất yếu, thức ăn thông thường lại khô khan khó nuốt, húp chút cháo loãng vẫn tốt hơn nhiều.Vốn định đi sửa lí chút công việc, nhưng Nhậm Tác Chính lại không an tâm để Đổng Nhược Lam ở một mình.Có lẽ hắn đã bị quá khứ kinh hoàng kia ám ảnh đến bây giờ. Đổng Nhược Lam trong kí ức của hắn luôn một lòng muốn chết.Nhậm Tác Chính sợ nhất không phải là Đổng Nhược Lam một mực bắt hắn chết, mà là cô nhất định muốn chết!Dặn dò với thủ hạ thân cận Nhiếp Viễn thêm một vài thứ cần thiết Nhậm Tác Chính liền trở về phòng, đôi chân dài thẳng tắp vội vã sải bước trên bậc cầu thang lê thê, hắn không rõ vì sao trong lòng lại có cảm giác bất an thế này.Rõ ràng khi nãy tâm tình hắn vẫn rất tốt, xúc cảm những ngón tay khi ấy chạm vào thân thể ấm áp của Đổng Nhược Lam vẫn còn đó, nhưng dường như đáy lòng hắn vẫn còn lo sợ điều gì.Nhậm Tác Chính đẩy mạnh cửa phòng nặng nề bước vào, trên gương mặt mang đầy nỗi lo sợ đảo mắt quanh phòng tìm kiếm hình bóng Đổng Nhược Lam, thế nhưng người cần tìm trông mãi cũng không thấy, mà hiện tại phòng tắm đèn vẫn còn mở, nhưng im lìm không chút tiếng động.Nhậm Tác Chính khô khan cổ họng, hắn bước vội đến trước cửa phòng tắm, muốn xông đến mở cửa, nhưng tay cầm bị khóa bên trong, vặn cách mấy cũng không có khả năng mở được, hắn siết chặt bàn tay lộ rõ gân guốc, biểu tình trên mặt chỉ còn lại sự khủng hoảng vô độ.Hô hấp người đàn ông có chút trục trặc, hắn từ từ buông lõng bàn tay, im lặng vài giây đem sự bình tĩnh trở về, chắc có lẽ hắn đã quá đa nghi, Đổng Nhược Lam chỉ đang tắm rửa bên trong, cần gì phải sợ hãi như vậy.Nhậm Tác Chính tự trấn an chính mình, hít sâu một hơi, người đàn ông đưa tay gõ cửa muốn xác minh Đổng Nhược Lam vẫn ổn bên trong."Tiểu Lam.", thanh âm hắn thấp thỏm lo sợ, tiếng cửa va chạm vang lên vài tiếng "cốc, cốc", hắn nhẹ giọng áp chế sự bối rối của mình mà gọi cô, nhưng bên trong ngoài sự