Đổng Nhược Lam ngậm ngùi, khóe mắt mang chút lệ quang, cô đưa tay ôm chầm lấy tấm lưng rộng của người đàn ông nọ. Sự hỗ thẹn trong lòng không ngừng lấn át lí trí, cô siết chặt tay, cố gắng cảm nhận chút ấm áp tìm về.Mọi thứ diễn ra bất ngờ hệt như một cuốn phim, mà tất cả những gì bây giờ cần làm chính là sửa chữa lại lỗi lầm.Nên buông tay nhau hay là cho mỗi người một cơ hội nữa?Giữa hai sự chọn lựa, thật khiến con người đau đầu.Bọn họ đều không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất hiện tại, cứ để cho thời gian quyết định, sống lại một đời, không thể tiếp tục sai lầm nữa.Cả hai ôm nhau thật lâu, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, mãi cho đến lúc Đổng Nhược Lam phát hiện ra mình đang ở phòng tắm cô mới choàng tỉnh lại.Loáng thoáng trong trí nhớ Nhậm Tác Chính có bảo cô nên tắm rửa sạch sẽ một chút, còn hắn thì đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn lót dạ.Sự việc diễn ra quá nhanh, Đổng Nhược Lam cũng chẳng buồn để tâm.Mà cái khiến cô nặng đầu chính là gian phòng tắm ấm áp mang đầy hơi nước này.Vẫn như cũ trong kí ức của cô, gian phòng này rộng lớn và đầy đủ tiện nghi, dưới sàn lót đá trắng tinh sang trọng.Nhưng lớp đá trắng tinh thuần khiết này đã từng thấm đẫm màu máu đỏ tươi tanh tưởi của chính cô.Trong kí ức của Đổng Nhược Lam, đời trước mỗi ngày bước vào nơi này cũng giống như đang bước chân vào địa ngục.Cuộc sống giày vo đau đớn của trước đó đến tận bây giờ nghĩ lại cũng muốn bóp nghẹn tim cô.Đổng Nhược Lam rất kinh hãi những năm tháng đau khổ ấy, khi chính cô và Nhậm Tác Chính đều không thấu hiểu nhau. Hắn tàn bạo ép bức, cô cường ngạnh đối kháng.Tất cả đều chỉ vì một chữ "Tình"...Mỗi một món đồ trong phòng tắm này đều khiến Đổng Nhược Lam gợi lại những kí ức kinh khủng ấy.Nhậm Tác Chính đã từng đẩy ngã cô ở nơi này, khi đó đầu cô va phải bồn tắm nhuốm đầy máu tươi.Sở dĩ hắn ra tay tàn độc cũng bởi vì khi ấy cô nói với hắn cô muốn quay trở về bên cạnh Lãnh Thần.Nhắc đến khiến đầu coi ê