Bức tranh rơi xuống, tôi và Lương Thiệu Văn đều giật mình, hắn vội vã bế tôi đi lên, thoáng cái đã đến tân phòng.
Gà vẫn gáy, cửa linh đường vẫn đóng chặt, người nhà họ Lương bao gồm mẹ chồng tôi không một ai bước vào.
Lương Thiệu Văn đặt tôi lên giường, không biết có phải vì mệt hay không, mặt hắn tái mét, thở dốc nói: "Để anh đi lấy đồ cho em thay."
Sau đó hắn vội vã bỏ đi, có lẽ lo sợ người khác phát hiện linh đường không được bình thường.
Lúc này tôi mới bình tĩnh lại, nhân lúc không có ai, vội cởi áo ngoài xuống, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương trên bồn rửa mặt, muốn xem thử mẹ chồng đã vẽ gì lên lưng mình.
Tôi nhìn bản thân trong gương, ngoại trừ dấu hôn xanh đỏ thì sau lưng không có gì cả.
Nhưng đêm qua sống lưng tôi cứ nóng rực hệt như bị thứ nóng rực nào đó dán lên.
Tôi còn đang nhìn nhìn, Lương Thiệu Văn đã quay lại, hắn gõ cửa nhà vệ sinh, hỏi: "Dư Tâm, em đang tắm à?"
Tôi nhìn cơ thể trần truồng của mình trong gương, với tay muốn lấy khăn tắm quấn lên mới để ý tới chiếc vòng ngọc.
Nghĩ tới người kia đêm qua vuốt ve nó, tôi chợt ớn lạnh.
Người đó chắc chắn không phải Lương Thiệu Văn!
Nhưng sao hắn phải thừa nhận?
Chẳng phải đàn ông đều không dễ dàng tha thứ chuyện này sao?
Nghĩ tới những việc kỳ lạ xảy ra từ lúc sắp xếp tang lễ, tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Lương Thiệu Văn vẫn đứng ở ngoài dỗ dành tôi: "Dư Tâm, có cần anh lấy quần áo cho em không?"
Hắn vẫn ân cần như vậy, nếu không chúng tôi đã không ở bên nhau suốt ba năm.
Nhưng nhìn dấu hôn trên người phản chiếu trong gương, lại nghĩ tới cánh cửa linh đường vừa mở ra đã đóng lại, chỉ có một mình Lương Thiệu Văn bước vào, lòng tôi chợt lạnh lẽo.
Cố bình tĩnh lại, tôi mới trả lời Lương Thiệu Văn: "Không cần đâu, em quấn khăn tắm rồi ra là được."
Tôi cầm vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, nhưng dù có dội nước nóng cỡ nào lên người, tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình lạnh ngắt, ngay cả chiếc vòng trên cổ tay cũng lạnh băng.
Hình như Lương Thiệu Văn bắt đầu sốt ruột, đập cửa gọi tôi liên tục.
Mẹ chồng và những người khác cũng đến hỏi thăm tôi, nói là ba và em trai tôi đã tới rồi.
Tôi đứng ở vách cửa nhà tắm bảo họ ra ngoài trước, nói mình thay đồ xong sẽ ra ngoài.
Có vẻ bọn họ đều dễ tính, nghe vậy liền rời đi.
Tôi quấn khăn tắm bước ra nhìn bộ đồ màu trắng thêu hoa văn rồng phượng, mấy bộ trang sức kiểu xưa và chiếc điện thoại đã tắt chuông của mình trên giường.
Chắc là Lương Thiệu Văn đã đem tất cả lên đây, xóa sạch mọi dấu vết trong linh đường trước khi mẹ chồng và những người khác tới.
Bọn họ cố ý nhắc tới chuyện ở linh đường, nghĩ là bọn họ đều biết canh giữ linh đường một đêm sẽ xảy ra chuyện?
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu sợ hãi.
Tôi thay đồ thật nhanh, cầm di động gọi điện cho mẹ, muốn mẹ lên đây với tôi trước.
Chuyện thất thân trong linh đường tôi không thể kể với người nhà họ Lương và ba tôi được, chỉ có thể kể với mẹ mà thôi.
Lúc này dưới lầu hình như không còn tiếng đau buồn thảm thiết nào cả nhưng vẫn rốt ồn ào, mơ hồ còn có tiếng của ba tôi vang vọng.
Trong điện thoại, mẹ có vẻ đang bực tức, vừa nghe tôi nói liền bảo: "Mẹ lên ngay."
Khi tôi mặc quần áo xong, mẹ đã đứng bên ngoài gõ cửa.
Lúc tôi mở cửa, Lương Thiệu Văn và mẹ chồng, còn cả ba gia đình đều đứng bên ngoài, ba và em trai đều đang bực tức, còn mẹ chồng, chú của Lương Thiệu Văn và những cô thím khác đều khuyên tôi không ngừng.
Ba và em trai tôi ngăn họ lại, chỉ để mẹ tôi bước vào, sau đó đóng mạnh cửa một cái: "Ba chồng con chưa chết!"
Tôi đang định kể với mẹ chuyện kỳ lạ xảy ra trong linh đường đêm qua, nhưng nghe tới đây lập tức sững sờ.
Mẹ tôi run rẩy thuật lại: "Nghe nói đêm qua bác sĩ đến khám đúng là đã tắt thở nên không đưa tới bệnh viện, nhưng mới thu xếp xong tang lễ, còn chưa nhập liệm thì sáng nay đột nhiên tỉnh lại.
Bọn họ bảo do bị sốc, bây giờ đã đưa ba chồng con tới bệnh viện, còn nói trước đây cũng có chuyện tương tự, ba ngày mới hoàn dương.
Ai nấy đều khen con có phúc, có lòng thành, mới trông linh cữu có một đêm đã giúp ba chồng chết đi sống lại!" Mẹ tôi giận tới nghiến răng, nói tiếp, "Dọn đồ đi, theo ba mẹ về nhà."
Loại chuyện chết đi sống lại này ai mà tin?
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Ba chồng chưa chết, vậy nhà họ Lương bày linh đường ra làm gì?
Cho dù thật sự bị sốc nhưng cả đêm không đưa đến bệnh viện, sáng sớm hôm sau tỉnh lại mới đưa đi sao?
Tôi liếc nhìn bộ đồ tầng tầng lớp lớp màu trắng trên giường và chiếc vòng ngọc trên tay, cứ cảm thấy bọn họ cố ý bày ra chuyện này để tôi giữ linh đường một đêm vậy.
Lúc này mẹ tôi thật sự rất tức giận, Lương Thiệu Văn ở bên ngoài lại muốn giải thích gì đó.
Nghĩ tới việc Lương Thiệu Văn thấy dáng vẻ tràn như nhộng của tôi nằm trong quan tài, hơn nữa còn thừa nhận là hắn...
Xem ra bọn họ đều biết nếu để một mình tôi giữ linh đường một đêm sẽ xảy ra chuyện gì.
Tâm trạng tôi bây giờ vừa hoang mang vừa lo sợ, vừa đau lòng vừa thấy ghê tởm.
Tôi cố hết sức tháo vòng ngọc ra, hôm qua rõ ràng có thể đẩy lên một chút, nhưng hôm nay nó lại như thít chặt với cổ tay tôi, chỉ có thể dịch chuyển trái phải, không có cách nào tháo ra được.
Bên ngoài càng lúc càng tụ tập đông người, còn có tiếng mấy cô của tôi nữa.
Càng tháo tôi càng bực bội, nói với mẹ: "Không quan tâm nữa, về thôi."
Lúc này cơn giận của mẹ tôi đã dịu đi, bà nhìn chữ "hỷ" màu trắng còn dán ở đầu giường rồi liếc sang cổ tôi, vẻ mặt như đang lẩn tránh điều gì đó, vội gật đầu.
Mở cửa, tôi thấy ba và em trai chắn trước cửa.
Lương Thiệu Văn thấy tôi ra, vội nói: "Dư Tâm, em nghe anh giải thích đi."
Ba tôi xoay người cùng mẹ đứng hai bên bảo vệ tôi, sau đó nói với em trai tôi: "Cản nó lại, gia đình mình đưa chị con về trước đã!"
Ba mẹ bảo vệ tôi khỏi người nhà họ Lương, trực tiếp xuống nhà.
"Dư Tâm." Bị em trai tôi cản lại, Lương Thiệu Văn ở sau hét lớn, "Đêm qua thật sự là anh."
Hắn gấp tới mức khàn cả giọng làm như sợ tôi biết người đêm qua không phải hắn vậy.
Tôi nghe hắn nói mà thấy ớn lạnh, dù cả hai chưa đến bước cuối cùng nhưng dù gì cũng yêu nhau hơn ba năm, những cử chỉ thân mật như ôm hôn đều làm hết rồi.
Đêm qua dù mơ mơ màng màng không thấy rõ mặt người đàn ông đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, có rất nhiều chi tiết không giống Lương Thiệu Văn.
Dù không nhớ gì, nhưng yêu Lương Thiệu Văn ba năm, chẳng lẽ tôi không biết tay hắn rộng cỡ nào, dáng người ra sao sao?
Đến lúc này hắn vẫn muốn đội cái mũ xanh này trên đầu?
Lòng tôi chua xót, không ngờ đêm tân hôn...
Một mình giữ linh đường đã quá kỳ lạ, lại còn ngủ với người khác trong quan tài.
Ba mẹ tôi rất giận, một số họ hàng thân thích cả tôi cũng đến.
Cho dù người nhà họ Lương có muốn cản thì cũng không cản đường.
Xuống lầu, linh đường kia đã dẹp, tôi theo bản năng muốn nhìn bức tranh kia nhưng đã không còn nữa, chỉ có quan tài vì quá lớn nên vẫn chưa kịp xử lý.
Ba mẹ và tôi đi thẳng ra ngoài.
Mãi đến khi ra cửa, tôi mới thấy trong sân trước cửa linh đường nhốt đầy gà, nhìn sơ cũng phải mười mấy con, đều là gà trống, có lẽ do khi nãy gáy mệt quá nên giờ không con nào kêu nữa.
Dù muốn tổ chức lễ tang cũng không cần mua nhiều gà trống đến vậy.
Nghĩ đến việc người