Trên giường đột nhiên có thêm một người khiến tôi giật nảy mình tỉnh giấc.
Nhưng tôi không dám mở mắt, tôi nhắm mắt lắng nghe âm thanh bên ngoài, mẹ tôi vừa xé giấy dán trang trí trên tường xuống vừa gọi điện bảo cô tôi mau quay về, sau đó bảo mấy ông cậu gọi người đi trả sính lễ.
Tức là mẹ luôn ở bên ngoài, không ai có thể vào phòng được.
Vậy người có đôi tay lạnh lẽo đang xoa bóp cho tôi vào đây bằng cách nào?
Tôi đột nhiên nhớ tới những chi tiết kỳ lạ xảy ra đêm qua, còn cả tin nhắn của Lương Thiệu Văn khi nãy, nói đây không phải người...
Tôi lại liên tưởng đến chiếc vòng ngọc và tiếng gà gáy không ngừng buổi sáng...
Sống lưng ớn lạnh từng đợt, toàn thân cứng đờ.
Bàn tay ấy vừa xoa bóp cho tôi vừa chầm chậm ôm lấy tôi, cả người cũng dán sát lại.
Người đó đưa tay vuốt dọc cánh tay tôi sờ đến chiếc vòng ngọc, cuối cùng nhẹ nhàng bao phủ cả bàn tay tôi, thì thầm: "Em sợ anh à?"
Cảm nhận lòng bàn tay mát lạnh đặt trên tay mình, tôi run rẩy, cố gắng tự nhủ trên đời này không có ma.
Không biết vì lý do gì, khi tay người đó xoa đến eo tôi, lưng tôi lại nóng ran, sau đó dần lan ra khắp cơ thể, người bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
Vì còn ở trong chăn, hơi nóng khiến đầu tôi cũng trở nên mù mịt, tôi khó thở, muốn vén chăn chứ cảm giác lúc này hệt như ở linh đường tối qua.
Tôi đoán có lẽ do mẹ của Lương Thiệu Văn đã vẽ lên lưng tôi cái gì đó.
Lúc này, bàn tay ấy vuốt ve từ eo ra đến sau lưng tôi, nhẹ giọng: "Bọn họ trả em lại cho tôi rồi."
Cái gì là trả lại?
Tôi không phải món đồ, sao lại nói trả lại?
Nghe tiếng mẹ vẫn đang gọi điện ở bên ngoài, tôi lấy hết can đảm quay đầu thật mạnh, định nhìn rõ xem người đàn ông này là ai.
Nhưng đập vào mắt tôi lại là một gương mặt vô cùng tuấn tú, mắt mũi như trong tranh, dù đang nằm nghiêng nhưng vẫn cảm nhận được khí chất cổ xưa toát lên từ gương mặt này.
Có hơi giống...
Giống với bức tranh treo ở linh đường!
Anh có vẻ không hề định che giấu sự tồn tại của mình, chỉ đưa tay xoa mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh đợi em lâu lắm rồi đấy!"
"Anh là ai?" Tôi có thể cảm nhận toàn thân đang run rẩy, mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng chiếc vòng trên cổ tay lại mang đến cảm giác mát lạnh.
Người đó vừa định trả lời thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, mẹ tôi nói vào: "Dư Tâm, mẹ vào nhé!"
Người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn: "Trở về nhà họ Lương, lấy lại những thứ thuộc về em đi, bảo họ trả bức tranh cho em."
Môi tôi lành lạnh, trước mặt lạ xuất hiện làn sương dày hệt như khi ở linh đường, tôi chớp mắt một cái, lúc mở ra người đàn ông kia đã biến mất.
Sau đó mẹ tôi đẩy cửa bước vào, nói: "Lương Thiệu Văn và cả nhà nó tới đây, bị ba với mấy cậu của con chặn lại nên giờ đã đến khách sạn rồi." Thấy tôi khác thường, mẹ lập tức đi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi, "Con sao vậy? Sao cả người đổ đầy mồ hôi thế!"
Có lẽ cảm nhận được đây là mồ hôi lạnh, bà chua xót kéo tôi ra khỏi chăn, khuyên: "Con đi tắm đi, thay bộ đồ ngủ, cứ yên tâm nghỉ ngơi, những chuyện kia cứ để gia đình giải quyết."
Lúc này tôi vẫn còn trong trạng thái gặp ma chưa hoàn hồn lại, nghe mẹ nói chỉ biết mơ màng gật đầu.
Thấy mẹ đi, tôi sực tỉnh lại, kéo tay bà: "Anh ta tìm tới đây rồi."
"Con nghỉ ngơi đi." Thấy tôi không được tỉnh táo, mẹ vỗ nhẹ tay tôi, nói, "Cho dù Lương Thiệu Văn có tìm đến đây, nhà ta không gả nữa thì nó làm được gì."
Rõ ràng mẹ đã hiểu sai ý, tôi giơ tay đeo chiếc vòng lên, lắc lắc: "Người đêm qua ở linh đường là...!Ma! Khi nãy anh ta có tới tìm con, ở ngay trên chiếc giường này!"
Mẹ kinh ngạc mở to hai mắt, vội nhìn bên cạnh tấm chăn.
Bà đau đớn nắm tay tôi, dỗ dành: "Không sao, mẹ ở đây với con, ngoan!"
"Thật mà!" Tôi cố giải thích, kể lại chuyện khi nãy người đó xuất hiện ở đây rồi đột nhiên biến mất, còn tất cả những chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở nhà họ Lương rồi đưa bà xem tin nhắn Lương Thiệu Văn mới gửi.
Nhưng mẹ chỉ nhìn tôi, nhíu mày ôm tôi vào lòng: "Đừng sợ đừng sợ, có mẹ ở đây, nó không dám tới đâu."
Tôi biết mẹ không tin.
Chuyện này bắt nguồn từ nhà họ Lương, xem ra tôi phải tìm Lương Thiệu Văn hỏi cho rõ xem đây rốt cuộc là chuyện gì.
Lẽ nào con ma kia sẽ...!Cứ bám theo tôi mãi sao?
Tôi nói với mẹ: "Con đi tắm trước, tìm cách tháo cái vòng này ra đã."
Thấy tôi đã bình tĩnh lại, sau khi chắc chắn tôi đã ổn, mẹ mới ra ngoài.
Khi tôi tắm, mẹ đứng canh cửa dùm, thỉnh thoảng còn nói chuyện với tôi, hỏi tôi muốn ăn gì, cố gắng phân tán sự chú ý của tôi.
Trong lúc tắm, tôi vừa trả lời mẹ vừa nhìn lưng mình trong gương, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Nhưng thời điểm con ma kia xoa bóp cho tôi, tôi nhận thấy rõ sống lưng mình nóng rực.
Tôi không dám tắm lâu, xối sạch mồ hôi trên người rồi quấn khăn ra ngoài thay quần áo, mẹ tôi lại ra ngoài gọi điện cho em trai bảo nó quay về đón chúng tôi.
Tôi cố gắng thay đồ nhanh, vừa mở cửa liền nghe tiếng mẹ kéo cửa phòng bếp lại, tức giận nói: "Con gái ôm đêm qua xảy ra chuyện ở linh đường, khi nãy còn kể con ma kia tới tìm, bị dọa thành dáng vẻ này mà ông còn nói nhà họ Lương có thành ý? Ông có biết nhà bên đó tối qua bày linh đường là để tặng con gái ông cho người khác không? Lương Thiệu Văn còn gửi tin nhắn dọa Dư Tâm, nói đó không phải người! Không phải người nên người nhà họ Lương lấy lòng ông để tặng con gái ông cho người ta lần nữa đấy!" Mẹ tôi tức giận tới đỏ hoe hai mắt, hét lên với người ở đầu dây bên kia, "Dư Danh Duy, nếu con gái tôi gặp chuyện gì, tôi sẽ khiến nhà họ Lương phải tổ chức đám tang thật, ông có tin không hả?"
Mẹ giận dữ cúp máy, chống tay lên bếp thở hổn hển.
Đợi bà bình tĩnh lại, tôi mới lùi hai bước, nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Bà cố gắng giữ tâm trạng ổn định mới bước ra gặp tôi, còn cười hỏi: "Đỡ hơn chưa? Chúng ta đi thôi?"
Chuyện với nhà họ Lương vẫn phải đối mặt trực tiếp.
Em trai ở dưới chờ tôi và mẹ, lên xe xong còn an ủi tôi.
Lúc đến khách sạn, mọi người đều ở trong một căn phòng, trong phòng khói thuốc mù mịt, tôi vừa vào liền bị sặc.
Nhưng không ai lên tiếng, họ chỉ yên lặng ngồi đó, đặc biệt là khi bố tôi đã biết mọi chuyện, ông nhì Lương Thiệu Văn như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Dượng tôi ngồi cạnh bố, kéo ông ấy lại, sợ ông ấy kích động làm liều thật.
Thấy tôi tới, Lương Thiệu Văn và mẹ hắn lập tức đứng dậy, tươi cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn vẫy tay với tôi, nói: "Dư Tâm, qua đây đi."
Hắn đi về phía tôi.
Tôi lùi ra khỏi cửa, nghiêm túc nhìn Lương Thiệu Văn: "Anh ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Mặt mẹ Lương Thiệu Văn tối sầm, có điều vẫn giữ nụ cười trên môi, nói với hắn: "Dư Tâm gọi con kìa, mau đi đi." Sau đó bà ta còn cười nói với mẹ tôi: "Thanh niên mà, cãi nhau là chuyện bình thường, chúng ta ngày xưa không phải cũng thế sao?
Ý là tôi vô cớ gây sự.
Nói ra cũng đúng, vì dù gì tôi cũng không dám kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra ở linh đường tối qua.
Nhưng tôi không quan