Tông Lăng Thiên có hơi giật mình, miễn cưỡng:
- Ngươi chỉ là đồ khinh đời hoang ngôn!
Thượng Quan Tố hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết những chuyện đó?
Tông Lăng Thiên im lặng một chút như nghĩ ngợi rồi đáp:
- Vì lão phu là bằng hữu của lệnh tôn cô nương.
Thượng Quan Tố vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nàng mắng luôn:
- Gia gia ta làm gì có loại bằng hữu như ngươi!
Tông Lăng Thiên bật cười lớn:
- Lão phu không cần tranh biện với người về việc ấy, ngươi mau khuyên Thuần Vu Thông ra đây chịu trói, nếu không...
Thượng Quan Tố quát to:
- Nếu không thì sao?
Tông Lăng Thiên âm hiểm:
- Cái đó Thuần Vu Thông ắt tự biết...
Hắn trầm giọng quát tiếp:
- Nếu thật ngươi chẳng quan gì đến sự sống chết của sư phụ ngươi, lão phu sẽ động thủ ngay tức khắc!
Thuần Vu Thông cả kinh vội cất tiếng kêu:
- Tông Lăng Thiên, ngươi nói sao?
Tông Lăng Thiên cười hiểm độc:
- Không nói sao cả, lão phu buộc ngươi bước ra chịu trói đợi lệnh lão phu quyết định, chẳng lẽ ngươi chưa hiểu rõ sao?
Thuần Vu Thông kinh ngạc:
- Thế ư? Gia sư...
Tông Lăng Thiên lại cất tiếng cười lớn:
- Tình hình đã rõ ràng, ngươi không nghe lệnh lão phu nhất định sẽ giết chết lão sư phụ quỷ quái của ngươi, ngươi không thấy lão phu đã áp giải lão sư phụ quỷ quái ấy đến đây rồi ư?
Lòng Thuần Vu Thông đau như dao cắt, vừa định lên tiếng đáp bỗng nghe Thượng Quan Tố kêu nhỏ:
- Thông ca ca hãy nhìn này, kia là cái gì vậy?
Thuần Vu Thông đưa mắt theo tay nàng chỉ, trên đầu giường của sư phụ chàng có đặt một cái hộp vừa bị Thượng Quan Tố mở bung nắp ra, trong ấy ngoài một ống hút thuốc còn có một tờ giấy mỏng.
Lúc nãy chàng không hề để ý nên không trông thấy cái hộp này vì tất cả mọi vật dụng của sư phụ chàng đều quen thuộc, cứ tưởng cái hộp ấy chỉ là hộp đựng thuốc hút của sư phụ nên không chú ý đến.
Bấy giờ phát giác ra trong hộp có thêm một tờ giấy, bất giác chàng động tâm. Lúc ấy Tông Lăng Thiên la lớn:
- Thuần Vu Thông, ngươi câm đấy ư?
Thuần Vu Thông lạnh lẽo:
- Sao ngươi không dám vào đây?
Tông Lăng Thiên cười dài:
- Lão phu mới có quyền quát hỏi ngươi, ngươi không có quyền quát hỏi lão phu. Ngươi phải tuân theo lời của lão phu, chứ lão phu đâu cần nghe lời ngươi, điều ấy ngươi nên hiểu rõ!
Thuần Vu Thông cười nhạt:
- Tại hạ chưa đến lúc ra là không ra, ngươi làm gì được?
Tông Lăng Thiên cười lớn:
- Ngươi không ra chỉ làm hại tới lão sư phụ quỷ quái của ngươi mà thôi, chỉ cần lão phu ra lệnh một tiếng là ngươi và lão sư phụ ngươi sẽ nếm mùi vị cực hình liền!
Thuần Vu Thông động tâm:
- Bất cứ quyết định ra hay không ra tại hạ cũng phải có thời giờ suy nghĩ kỹ cái đã.
Tông Lăng Thiên cười đáp:
- Cũng được! Lão phu cho ngươi thời gian cháy một cây hương đấy!
Không khí trong động trầm lặng, Thuần Vu Thông mở tờ giấy mỏng ra đọc lướt, tờ giấy ấy viết.
\"Thuần Vu Thông của ta!
Sư phụ dự liệu con tất sẽ tới đây nên cố ý để thư này lại, sư phụ được các vị bằng hữu cấp báo, bọn hắc đạo ma đầu liên kết thanh thế rất lớn có ý đồ hãm hại sư phụ. Lúc đầu sư phụ chỉ cười bỏ qua nhưng sau đó được các bằng hữu thúc giục nên tạm thời lánh nạn. Trong động không phong tỏa vì muốn để con vào đây, nếu con đã đến không nên lưu lại đây lâu, sư phụ hẹn gặp con ở Trung Nguyên.
Sư phụ Tiêu Diêu Tiên Ông thủ bút.\" Xét kỹ tự dạng, quả nhiên là của ân sư, nhìn lại ngày viết thì cách đã mười hôm trước. Tâm thần Thuần Vu Thông an định nghĩ thầm:
\"Sư phụ đã rời khỏi đây mười ngày, tuyệt không thể rơi vào tay bọn chúng, có lẽ bọn này cố ý lừa gạt ta đây!\" Thượng Quan Tố cũng an tâm mỉm cười:
- Hiển nhiên căn bản lệnh sư không hề bị chúng bắt!
Thuần Vu Thông cúi đầu:
- Đợi đến lúc thời cơ thuận tiện, chúng ta sẽ đột phá vòng vây ra ngoài!
Bỗng nhiên Thượng Quan Tố buồn rầu nói:
- Tiểu muội có nỗi lo khó giải, nhiều lúc tiểu muội buồn muốn chết được!
Chàng vội hỏi:
- Là chuyện gì vậy?
Nàng cười khổ:
- Xem ra gia gia tiểu muội... có thể cùng bọn với bọn chúng chăng?
Thuần Vu Thông ngần ngại:
- Điều ấy cũng khó nói... chúng ta chỉ hy vọng không đúng...
Nàng vẫn buồn bã u oán:
- Còn lỡ nếu đúng thì sao?
Chàng chau cặp lông mày trầm trọng đáp:
- Người ta không phải là thánh hiền, chẳng ai là không có lúc lỗi lầm, chỉ cần biết hối lỗi là đủ rồi.
Thượng Quan Tố ngừng lại một chút hốt nhiên lại nói:
- Năm xưa Thuần Vu Sơn Trang từng chịu huyết tẩy... với những kẻ thù của ca ca... ca ca sẽ đối xử ra sao?
Thuần Vu Thông nghiến răng không hề suy nghĩ đáp:
- Đương nhiên nợ máu phải trả bằng máu!
Thượng Quan Tố rùng mình:
- Nếu lỡ trong bọn hung đồ có cả gia gia tiểu muội thì sao?
Chàng kinh ngạc:
- Hy vọng không có.
- Lỡ ra mà có?
Chàng nhăn mặt:
- Đang là lúc này, chúng ta hà tất cần bàn tới việc ấy?
Nàng vẫn cố chấp:
- Tiểu muội nhất định muốn biết trước...
Ánh mắt nàng u oán nhìn chàng nói tiếp:
- Thông ca ca, ca ca nhất định phải cho tiểu muội biết trước, vạn nhất lỡ ra gia gia là kẻ thù của ca ca, ca ca sẽ đối phó ra sao, phải chăng vẫn phải giết người?
- Cái ấy... cái ấy...
- Thông ca ca cứ nói đi.
Bất đắc dĩ, chàng phải nói:
- Tố muội hãy hiểu giùm ta, muội muội đã biết cả nhà ta bị hại tình hình cực kỳ bi thảm, muội đã biết ta đau đớn ra sao, vì báo thù mà phải khổ luyện võ công...
Thượng Quan Tố ngậm lệ:
- Nói như vậy, ca ca nhất định giết gia gia tiểu muội?
Thuần Vu Thông bàng hoàng.
- Tố muội muội vì sao lại nghĩ rằng gia gia là hung thủ?
Nàng cười khổ:
- Muội không biết, đó chỉ là linh cảm, hình như gia gia...
Nàng ú ớ ngập ngừng không nói tiếp nữa. Thuần Vu Thông nắm lấy tay nàng an ủi:
- Đừng ngốc thế, trước khi sự thực chưa rõ, đừng nghĩ ngợi hỗn loạn làm gì chẳng có lợi đâu, hãy chờ ngày sau sẽ nhắc đến chuyện ấy.
Thượng Quan Tố sụt sùi thở dài:
- Nếu như tất cả đều là sự thực thì thật là đáng lo.
Thuần Vu Thông cười đáp:
- Đừng lo ngại, nếu lỡ gia gia Tố muội cũng là người của bọn chúng, chỉ cần năm xưa không phải chính là người động thủ giết thân phụ ta, ta sẽ vì tình với Tố muội bỏ qua cho người!
Thuần Vu Thông gục vào lòng chàng ấp úng:
- Muội muội đa tạ chàng trước, bất kể ra sao người vẫn là gia gia tiểu muội, nếu như ca ca giết gia gia thì thực là dễ sợ...
Hai người đang nói chuyện hốt nhiên nghe Tông Lăng Thiên ở ngoài động trầm giọng hét:
- Thuần Vu Thông, cây hương đã cháy gần tàn, ngươi hãy quyết định đi thôi!
Chàng kéo tay Thượng Quan Tố bước về phía cửa động, nhìn ra thấy khá nhiều những tên áo trắng đứng vây quanh. Một tên thân hình cao lớn mặt che vải trắng dưới cằm để chòm râu dài cười lớn:
- Thuần Vu Thông, ngươi thật chẳng giống với ta tưởng tượng chút nào!
Chàng lạnh lùng:
- Ngươi phải là Tông Lăng Thiên? Tại hạ có gì không giống với ngươi tưởng tượng?
Tông Lăng Thiên cười lớn:
- Lão phu chính là Tông Lăng Thiên, còn chẳng giống như lão phu tưởng tượng là chưa cháy hết cây hương ngươi đã phải ra rồi!
- Tại hạ đã nói trước, khi nào tại hạ thích ra thì ra, nếu không chẳng ai bắt buộc được tại hạ!
Tông Lăng Thiên bật cười âm hiểm:
- Ngươi kể cũng khá... Sao chưa chịu đưa tay chịu trói?
Chàng cười nhạt:
- Bằng cái gì khiến ta chịu trói?
- Bất luận bằng cái gì, ngươi đều thua lão phu một bậc!
Thuần Vu Thông bước hẳn ra ngoài động, hốt nhiên song chưởng chàng lật lên đập ngược lại phát hai luồng kình lực. Chỉ thấy đá cát rúng động bay hết về phía cửa động, trong khoảnh khắc cát đá đã lấp kín cửa động, những hòn đá lớn vun lên như một ngọn núi nhỏ.
Tông Lăng Thiên trợn mắt:
- Thuần Vu Thông, ngươi làm trò gì thế?
- Tại hạ chẳng làm gì cả, bất quá chỉ vì gia sư