Lòng Thuần Vu Thông đau như dao cắt đang trù trừ chưa biết ứng phó với cục diện này ra sao nên không chú ý Thượng Quan Tố sắp lướt thân tới liều mạng, chàng định giữ nàng lại nhưng Thượng Quan Tố đã lướt ra xa năm sáu trượng.
Hốt nhiên, khi nàng vừa lướt thân xa năm sáu trượng hốt nhiên xảy ra một sự kỳ lạ. Chỉ thấy một bóng nhân ảnh như chim ưng chụp xuống chận đường Thượng Quan Tố lại. Tông Lăng Thiên và bọn thủ hạ giật mình bật ra một loạt tiếng hô hoán kinh ngạc. Thượng Quan Tố cũng ngạc nhiên thất sắc bất giác lui lại mấy bước.
Thuần Vu Thông nhìn rõ người ấy, nhất thời chàng giống như bị ai điểm trúng huyệt đạo ngây người thốt nên lời như một cái tượng gỗ. Thì người ấy chính là Bạch Vân Lão Lão.
Trong tay lão phu nhân không cầm kiếm mà lại cầm một long đầu thiết trượng cười hi hi hướng về Tông Lăng Thiên, trầm giọng quát hỏi:
- Nơi này vốn rất u tĩnh vì sao hôm nay lại náo nhiệt thế này ...?
Tông Lăng Thiên tuy kinh hoàng vì khinh công kỳ tuyệt của Bạch Vân Lão Lão nhưng hắn vẫn khinh khỉnh lạnh lẽo trả lời:
- Lão bà này là ai thế?
Bạch Vân Lão Lão lạnh như băng:
- Câu ấy chính là của ta hỏi ngươi, sao chưa mau báo danh tính ra?
Mục quang Tông Lăng Thiên chuyển động:
- Lão phu Tông Lăng Thiên, có lẽ lão bà không biết...
Bạch Vân Lão Lão hừ một tiếng:
- Quả nhiên ta chưa hề nghe qua cái tên ấy!
Tông Lăng Thiên nổi giận:
- Bây giờ hãy nói tên của lão bà đi!
- Lão thân là chủ nhân Bạch Vân Cung!
- Lão phu cũng chưa hề nghe qua cái tên ấy!
- Đó vì kiến văn của ngươi hạn hẹp.
Tông Lăng Thiên đại nộ:
- Lão bà đến đây làm gì?
Bạch Vân Lão Lão cười đáp:
- Thăm bạn!
- Thăm bạn?
- Tiêu Diêu Tiên Ông!
Tông Lăng Thiên cả cười:
- Nếu tìm người nào khác may ra được, chứ còn thăm lão quỷ Tiêu Diêu Tiên Ông, lão bà đến thật không đúng lúc!
- Ý ngươi muốn nói?
- Vì lão quỷ ấy đã thành tù nhân của lão phu...
Hắn đưa tay chỉ vào tù xa, nói tiếp:
- Lão quỷ ấy đang ở trong tù xa, ha ha ha ha...
Chung quanh bốn mặt tù xa đều bị vải đen che kín nên chẳng nhìn thấy gì bên trong. Bạch Vân Lão Lão cười nhạt:
- Tiêu Diêu Tiên Ông võ công không kém, thế mà bị các ngươi bắt giữ ắt bản lãnh các ngươi không nhỏ?
- Người ngoài còn có người, ngoài trời còn có trời, tuy Tiêu Diêu Tiên Ông võ công khá cao nhưng đâu đáng để lão phu coi vào đâu?
Bạch Vân Lão Lão cười đáp:
- Nói như vậy võ công ngươi nhất định cao hơn Tiêu Diêu Tiên Ông rất nhiều!
Tông Lăng Thiên hiu hiu tự đắc:
- Không phải lão phu tự khoe khoang, khi lão phu xuất thủ cầm bắt lão quỷ không cần dùng quá mười chiêu!
- Lão bà tử ta không tin, hôm nay muốn được lãnh giáo!
Tông Lăng Thiên kinh ngạc:
- Đao kiếm vô tình lão phu và lão bà vốn không quen biết, hà tất cần động thủ!
- Tuy gọi là không oán không thù, nhưng Tiêu Diêu Tiên Ông là bằng hữu của lão bà tử ta đây bị ngươi bắt giữ, đương nhiên lão bà tử phải ra tay với ngươi!
Tông Lăng Thiên đại nộ:
- Ngươi hãy mở mắt cho rộng xem có chống cự nổi lão phu hay không?
- Ngươi cậy vào người đông ư?
Tông Lăng Thiên ngửa mặt cười lớn:
- Lão phu giao thủ với người xưa nay chưa hề ỷ đông hiếp ít!
- Hay lắm! Lão bà tử xin lãnh giáo mười chiêu!
- Sau khi phân thắng bại sẽ tính sao?
Bạch Vân Lão Lão cười đáp:
- Nếu lão bà tử ta bại sẽ xin cuốn bước đi liền không dám xen vào chuyện của ngươi nữa!
Tông Lăng Thiên đáp:
- Điều kiện ấy thật chẳng ra gì, nhưng cứ tạm miễn cưỡng đồng ý...
Hắn cười lạnh một tiếng tiếp luôn:
- ... Tuy ngươi tuyệt chẳng có khả năng thắng nhưng cũng nên nói cho rõ ràng, nếu ngươi thắng thì sao, phải chăng sẽ yêu cầu ta thả lão quỷ trong tù xa kia?
Bạch Vân Lão Lão lắc đầu cười:
- Bất tất... có lẽ lão bà tử sẽ giết chết lão quỷ ấy là khác!
Tông Lăng Thiên hơi giật mình, lập tức quát:
- Không cần phí quá nhiều lời, động thủ đi!
Chỉ thấy hắn thuận tay kéo vuốt bên hông một cái, hai thanh phán quan bút đã vọt nằm trong tay hắn. Bạch Vân Lão Lão trầm cước bộ đưa cao thiết trượng lên. Tông Lăng Thiên có ý giải quyết trận chiến cấp thời nên không chậm trễ, song bút chấn động mạnh chớp nhoáng điểm tới ngay ngực Bạch Vân Lão Lão.
Thiết trượng Bạch Vân Lão Lão quét nhẹ, quát to:
- Một chiêu!
Chỉ nghe đinh đang nổi lên, hai bên đã giao thủ một chiêu. Sự thực ai hơn ai thua không cách nào nhận được với chiêu, chỉ nghe Bạch Vân Lão Lão bật cười lớn mấy tiếng:
- Cứ theo một chiêu của ngươi, có lẽ lão thân không cần thiết phải sử