Lê Vãn Ca bước chân nặng nề xuống cầu thang, đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Thiên.
Trong phòng khách, ngoài Cố Thiên Thiên còn có Mộ Thừa Huyền và Lương Ngọc Nghi.
Từ dáng ngồi của Mộ Thừa Huyền và Cố Thiên Thiên mà thấy, hai người dựa rất gần, rất thân mật.
Quả nhiên… là người sắp trở thành Mộ phu nhân rồi!
"Vị Cố tiểu thư này phụ trách dạy mỹ thuật và âm nhạc của Tiểu Bao, sau này lúc cô chăm sóc Tiểu Bao cũng phụ dịch cô ta."
Lương Ngọc Nghi đẩy đẩy kính lão có mang dây chuyền vàng, nhìn Lê Vãn Ca, trong lời nói rất ra vẻ.
Phục dịch?
Lê Vãn Ca âm thầm nắm chặt tay, có loại cảm giác bị sỉ nhục.
"Mẹ nuôi, đừng nói như vậy, con và Lê tiểu thư đều là muốn tốt cho Tiểu Bao, không có chuyện ai phục dịch ai."
Cô ta đúng mực mà nói.
"Còn gọi mẹ là mẹ nuôi à, làm gì có con dâu nào gọi mẹ chồng là mẹ nuôi chứ, cấp bậc loạn hết rồi!"
Nhìn ra được, Lương Ngọc Nghi rất hài lòng với cô con dâu mới này.
Cố Thiên Thiên ngoan ngoãn cúi đầu, xấu hổ mà liếc nhìn Mộ Thừa Huyền bên cạnh một cái.
"Em mới khỏi bệnh nặng, phải nghỉ ngơi nhiều, việc học của Tiểu Bao không gấp… đừng khiến anh lo lắng."
Bàn tay lớn của Mộ Thừa Huyền đặt lên trên mu bàn tay Cố Thiên Thiên, thanh âm dịu dàng.
Dịu dàng như vậy là điều mà Lê Vãn Ca cô chưa bao giờ có được.
Ngón tay cô nắm lại càng chặt.
Có quá nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu cô, nhưng cô không để lộ một chút cảm xúc dư thừa nào ra.
"Mộ phu nhân, có thể phục dịch Tiểu Bao và Cố tiểu thư là vinh hạnh của tôi, tôi rất thích công việc này, hôm nay đặc biệt tới ký hợp đồng với bà."
Lê Vãn Ca đem tư thế của mình đặt xuống rất thấp.
Cho dù chân tướng thế nào, cô ít nhất phải bước vào Mộ gia trước đã.
Mộ Thừa Huyền ánh mắt lạnh lùng nổi lên một ý trêu chọc.
Đây là một người phụ nữ như thế nào, lúc thì cao ngạo không thể chạm vào. Lúc thì hèn mọn không ngại làm kẻ hầu người hạ.
Ha ha, thú vị!
"Hợp đồng thì không ký vội, cho cô thời gian thử việc ba ngày, đạt chuẩn rồi lại bàn."
Mộ Thừa Huyền nói rồi, cơ thể cao lớn liền đứng dậy.
Anh vỗ vỗ vai của Lê Vãn Ca, ý tứ sâu xa: "Nhớ rõ, thời gian ba ngày."
Ba ngày, giống như một lệnh chết.
Lê Vãn Ca lại thế nào cũng không hiểu, "ba ngày" trong miệng anh là ý gì?
Anh nói xong liền đi làm.
"Thừa Huyền nói đúng, tôi không thể chỉ vì Tiểu Bao thích cô liền dễ dàng tuyển dụng cô được, mấy ngày nay xem biểu hiện của cô trước đã."
Lương Ngọc Nghi uống một ngụm trà, cao cao tại thượng mà nói.
"Mộ phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ không để bà thất vọng."
Lê Vãn Ca cúi đầu, thái độ khiêm tốn.
"Chỉ nói miệng thì vô ích, phải đưa bản lĩnh ra."
Lương Ngọc Nghi nhìn đồng hồ một cái, nói: "Tiểu Bao sắp dậy rồi, nó thích ăn bánh bao ở ngõ Nam nhất, cô còn mười lăm phút."
"Ngõ Nam?"
Cô có chút khổ sở: "Là ngõ Nam ở đường Tân Dân sao? Cách chỗ này hơn ba mươi cây, thời gian có chút gấp."
"Vì vậy, phải xem bản lĩnh của cô rồi."
Bà ta tỏ vẻ có chút mất kiên nhẫn.
Cố Thiên Thiên không nói gì, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Cửa của Mộ gia không dễ vào như vậy đâu!
Cô ta căn bản không cần làm gì, chỉ cần nhàn nhã ngồi đây nhìn cô mất mặt.
Lê Vãn Ca ngẩn ra, trong đầu liền chết máy.
Hơn ba mươi cây, mười lăm phút, cho dù lái máy bay, cất cánh hạ cánh cũng không kịp. Cái này hoàn toàn là làm khó!
"Con không cần ăn bánh bao, sandwich là được rồi."
Mộ Tiểu Bao mặc bộ đồ ngủ khủng long nhỏ, đầu tóc bù xù, hình như chưa tỉnh ngủ, lắc lư mà chạy về phía Lê Vãn Ca.
"Tiểu thiếu gia, cậu chậm một chút."
Bảo mẫu sau lưng nóng lòng đuổi theo.
"Tiểu Bao."
Lê Vãn Ca nhìn thấy cậu bé, tim liền mềm nhũn.
Cô đang chuẩn bị dang tay ôm lấy cậu bé, thì Cố Thiên Thiên dành trước một bước.
"Tiểu Bao à, lâu rồi chưa gặp cô Cố, con có nhớ cô Cố không?"
"Sao cô lại tới rồi, đừng đứng cạnh mami của tôi!"
Cậu nhóc vẻ