Mộ Thừa Huyền chau mày, thanh âm trầm thấp: "Thông tin gì?"
"Chúng tôi phát hiện, con gái Lâm Hân Hân của Lê tiểu thư và chồng cô ta Lâm Mạt Bắc giống hệt dữ liệu của một cô bé ở trong cô nhi viện Hữu An, rất có thể là cùng một người, đương nhiên… cũng có thể là trùng hợp."
Giang Hải ở bên kia điện thoại dùng từ rất cẩn trọng.
Cùng một người?
Như vậy mà nói, cô bé đó chưa chắc đã là con ruột của cô.
Trên người cô rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật?
Anh rơi vào trầm tư.
Lúc Lê Vãn Ca tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường của Mộ Thừa Huyền.
Tấm nệm tơ tằm mềm mại, xúc cảm rất thoải mái, giống như đang nằm trên mây, cực kỳ không chân thực.
"Tỉnh rồi?"
Mộ Thừa Huyền từ trước cửa sổ chạm đất sáng rõ đó quay người lại, đang nhìn cô.
Đôi mắt to đó, giống như con suối trong, lấp lánh lung linh, thanh thuần vô tội, không hiểu sao khiến anh thấy quen thuộc.
Tâm hồ gợn một làn sóng.
Loại cảm giác này, khiến anh bực bội.
"Ăn cháo đi."
Anh chỉ bát cháo làm ấm dạ dày đang bốc khói trên tủ đầu giường, lạnh lùng ra lệnh.
Lê Vãn Ca quay đầu, thấy bát cháo thơm nồng mềm dẻo đó đang bốc khói mê người, nhất thời vô cùng bùi ngùi.
Ha ha, đúng là mỉa mai.
Mộ phu nhân lúc trước, địa vị hèn mòn như cẩu, không cho phép vào phòng anh nửa bước.
Bây giờ, cô là người đẹp hết thời có chồng có con, lại có thể có được "đãi ngộ" cao như vậy.
"Mộ tiên sinh thật chu đáo, làm vợ của anh nhất định rất hạnh phúc."
Lê Vãn Ca cầm bát cháo, từ tốn ăn, nụ cười có chút thổn thức.
"Đừng tự mình đa tình, tôi chỉ không mong, Mộ gia đang yên lành lại có người chết!"
Anh tay đút túi quần, vẻ mặt vẫn ngạo mạn như cũ.
Anh đứng bên giường, dùng tư thế cao cao tại thượng mà nhìn cô, ánh mắt tràn đầy dò xét.
Lê Vãn Ca dưới ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, không hoảng mà ăn hết bát cháo, đứng dậy xuống giường.
"Mộ tiên sinh, cảm ơn bát cháo ấm lòng của anh, tôi vẫn phải ký hợp đồng với mẹ anh, không làm phiền anh nữa."
Cô vuốt mái tóc, nở nụ cười xinh đẹp mà đi qua anh.
Mỗi động tác đều phong tình vạn chủng.
Không có chút bóng dáng "người phụ nữ xấu nhất Bắc Thành" nào cả.
"Gấp cái gì?"
Mộ Thừa Huyền không do dự mà bắt lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo vào lòng một cái, cười như không cười nói: "Cô tốn nhiều công sức như vậy, không phải là muốn câu dẫn tôi sao, chi bằng bớt mấy bước dư thừa đó đi, nói toạc ra không tốt sao?"
Anh dựa gần, cô liền cảm thấy trong đầu vù vù, vô cùng hỗn loạn.
Cô cố gắng để bản thân trận định.
"Không biết cái "nói toạc ra" mà Mộ tiên sinh nói là có ý gì?"
"Làm người phụ nữ của tôi."
Anh nói thẳng.
"Cái… cái gì?"
Cô kinh ngạc, căn bản không phản ứng lại kịp.
Một giây sau, anh nắm lấy vai cô, đẩy nhẹ cô ngã xuống giường, bá đạo mà đè lên.
"Không thể phủ nhận, cô quả thực đã khiến tôi có hứng thú, vì vậy… Cô không cần phải tốn công sức lên người con trai tôi, so với chăm sóc nó, thì chi bằng trực tiếp chăm sóc tôi."
Nói xong, anh cười tà ác một cái, hôn lên đôi môi đỏ mọng sớm đã khiến anh thèm muốn đó.
"Đừng!"
Lê Vãn Ca căng cứng người, liền nghiêng đầu qua một bên.
Môi của anh liền dừng lại trên má cô.
Lần đầu cô biết, thì ra môi của anh… lạnh như vậy!
"Cự tuyệt tôi?"
Anh mắt thâm sâu của anh lộ cảm xúc phức tạp.
Vốn dĩ anh chỉ muốn thử cô, xem cái đuôi hồ ly của cô giấu kỹ cỡ nào.
Nhưng không ngờ mình ngược lại lại ý loạn tình mê.
Nhưng đáng chết, cô vậy mà lại cự tuyệt anh.
Điều này quá đáng nghi rồi.
"Phản ứng của cô, có phải có thể chứng minh cô tới Mộ gia chúng tôi là còn có mục đích khác?"
"Không… không có."
Cô nắm chặt ga giường, đầu óc hỗn loạn.
Cô nên nói thế nào mới có thể thành công thoát thân, lại không khiến anh nghi ngờ đây?
"Tôi… tôi là cảm thấy, chúng ta thế này quá nhanh, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong."
"Nhanh?"
Anh