Kiều Tư Nam nắm tay Lê Văn Ca rời đi, người đàn ông kỳ lạ vẫn đứng đó, nhìn chăm chủ bóng lưng của họ với ánh mắt phức tạp, dường như cũng không tham dự khiêu vũ.
Điểm độc đáo nhất của Sky Bar là có sản nhảy lớn ngoài trời.
Theo âm nhạc vang lên, những người đàn ông và phụ nữ đưa bạn nhảy của họ bước vào sàn nhảy.
Chiếc váy trắng bồng bềnh và đôi giày pha lê của Lê Văn Ca không có gì nổi bật, thậm chí còn dinh chút đất, y như năm đó.
Nhưng khi mặc vào trên người có bây giờ, lại đặc biệt có ý vị, mỗi một cải nhãn mày, mỗi một nụ cười đều tự tin và bình tĩnh, khiến cho cô mặc dù đã mặt nạ nhưng vẫn phong tinh vạn chủng, trở thành tiêu điểm trong mất của nhiều đàn ông và là mục tiêu ghen tị của nhiều người phụ nữ.
Tiếng đàn vĩ cầm du dương vang lên, Kiều Tư Nam dùng tư thế rất trang trọng, cúi người xuống gửi lời mời đến Lê Văn Ca.
"Công chúa của tôi, có thể mời cô một điệu nhảy được không?"
"Rất hãn hạnh."
Lê Văn Ca khẽ gật đầu, giống như một tiểu thu quý tộc thời trung cổ, đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Điệu nhảy đầu tiên là điệu waltz truyền thống, tiết tấu không dồn dập như những điệu nhảy khác, đặc biệt nhẹ nhàng.
Vào thời Trung cổ, nó được đặc biệt sử dụng bởi các công tước và các tiểu thư quý tộc để trao đổi tình cảm, tạo ra các hoạt động mập mờ.
Kiều Tư Nam một tay ôm lấy vòng eo thon thả của Lê Vãn Ca, một tay nắm lấy tay người phụ nữ, nhẹ nhàng nâng lên, bước chân ưu nhã giẫm lên theo từng cung bậc thăng trầm của điệu nhạc.
"Không ngờ điệu waltz của Kiều nhị thiếu lại nhảy giỏi như vậy?"
Lê Vãn Ca chân thành tán thưởng nói.
Cô còn cho rằng, loại công tử ăn chơi trụy lạc, kiêu ngạo như Kiều Tư Nam sẽ không muốn dành thời gian học những điệu nhảy xã giao nhàm chán như vậy.
"Đương nhiên rồi, vi để nhảy được điệu nhảy này, tôi đã phải luyện tập trong vài năm.”
Kiều Tư Nam một chút cũng không che giấu mức độ quan trọng của điệu nhảy này đối với hắn.
"Vậy bây giờ cảm thấy thế nào, có phải có một loại cảm giác tan vỡ hay không?"
Lê Vân Ca tò mỏ hỏi hắn.
Hắn đã đợi lâu như vậy, chờ đợi màn khiêu vũ này với cô, là vượt quá sự mong đợi, hay là thất vọng tột độ?
"Không có cảm giác thất vọng, chỉ là tôi cảm thấy..."
Kiều Tư Nam hit một hơi thật sâu, khi âm nhạc lên cao trào, cơ thể hắn tiến lại gần người phụ nữ một chút, nói: “Nếu như có thể tiếp tục nhảy như thể này thi thật tốt."
"Thật đảng tiếc, điệu nhảy nào cũng có thời điểm kết thúc. Điệu nhảy waltz có một điểm đặc biệt, bạn nhảy sẽ theo âm nhạc mà thay đổi, bài tiếp theo anh có thể gặp bạn nhảy khác, làm không tốt thi cô ấy sẽ cùng anh phối hợp tốt hơn.
"Không có bạn nhảy nào làm cho trái tim tôi rung động hơn cô."
Kiều Tư Nam xúc động nói.
Chỉ là, ngay khi giọng hắn vừa cất lên, bản nhạc chuyển sang giai điệu khác, bàn tay Lê Văn Ca nghiễm nhiên bị một người đàn ông khác nắm láy.
Dù không hài lòng nhưng Kiều Tự Nam vẫn phải tuân thủ quy tắc nên chỉ có thể lơ đãng tiếp tục khiêu vũ với người phụ nữ khác,
Người đàn ông đưa Lê Văn Ca đi, thân hình cao lớn, khí chất vượt trội, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao, hoàn hảo đến cực điểm.
Thật đảng tiếc là, một nửa khuôn mặt của hắn được che bởi một chiếc mặt nạ lông vũ, dưới chiếc mặt nạ là một đôi mắt sâu như biển, sáng ngời như sao.
Khi nhìn chăm chú, Lê Văn Ca không thể khống chế, rung động mấy phần.
Từ đầu còn tưởng rằng người đàn ông này, nếu đã mời cô khiêu vũ sẽ giống như những người đàn ông khác, tận dụng cơ hội để bản luận những chuyện viễn võng với cô, phát triển tình cảm.
Kết quả là hết nửa bản nhạc, người đàn ông chi mim môi mỏng, lặng lẽ nhảy cùng cô.
Vũ đạo của hắn cũng không tồi, không xuất sắc nhưng ít nhất các bước nhảy ổn định, chỉ là so với Kiều Tư Nam thi hần công kích mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhiều lần dồn ép Lê Văn Ca không thể không lùi lại.
Anh, lại là một người đàn ông kỳ lạ!
"Vị tiên sinh này, đã có ai từng nói rằng anh lớn lên rất đẹp trai không?"
Lê Văn Ca không thể chịu được sự bối rối khi vừa nhảy vừa không nói chuyện, vì vậy cô tùy ý tìm một chủ đề cùng người đàn ông nói chuyện.
"Có ai nói với cô rằng chiếc váy trắng bồng bềnh này không phải ai mặc cũng đẹp không?"
Người đàn ông không đáp mà hỏi ngược lại, thanh âm lạnh như băng.
Trải tim Lê Văn Ca đột nhiên thất lại.
Giọng nói này, lạnh như băng trong hầm bang, không phải của Mộ Thừa Huyền thi