"Tôi cảm thấy cô rất hợp với loài hoa này."
Mộ Thừa Huyền đưa hoa cho Lê Văn Ca, cũng không nói thêm gì, sau đó lại trở về khán đài...
Có lẽ, với hắn mà nói, đây chỉ là tiện tay làm một hành động nhỏ.
Tâm trạng của Lê Vãn Ca rất phức tạp, có muôn vàn suy nghĩ.
Cũng là vũ hội, cũng là trang phục giống vậy, cũng là hoa hướng dương... Chỉ là có những thử không thể quay trở lại trước kia nữa.
"Woa, người mặc bộ váy công chúa bồng bềnh, có nhiều hoa đến mức không cầm nổi nữa. Xem ra cô ấy là nữ thần trong lòng của rất nhiều đàn ông có mặt ở đây. Hoàn toàn xứng đáng là vũ hậu đê tiên chúng ta hãy gửi lời chúc mừng đến cô ấy, xin một tràn vỗ tay!" nay. Trước
Anh đèn tập trung lên đỉnh đầu Lê Văn Ca, người chủ trì kích động nói.
Những người đàn ông hoan hô nhảy nhót, lớn tiếng vỗ tay, nhưng biểu hiện của những người phụ nữ chứa đầy ẩn ý.
Không có cách nào, đêm nay đều bị một minh Lê Văn Ca cướp đi nổi bật, đương nhiên phụ nữ ở đây đều nhìn cô không vừa mắt.
"Tiếp theo đến lượt bình chọn vũ vương của chúng ta. Các vị mỹ nữ, đừng then thùng, hãy nhiệt tình đem hoa trong tay mọi người tặng đi thôi!"
Ngay khi giọng nói của chủ trì vừa dứt, những người phụ nữ đều vội vàng đi lên.
Không giống như Lê Văn Ca đánh đâu thắng đó, không gi càn nổi, người binh chọn cho Mộ Thừa Huyền và Kiều Tư Nam ngang tài ngang
sức.
"A, tôi thích người mặc lễ phục trắng, nhìn nụ cười của anh ta, thật xấu xa, tôi thích nhất là đàn ông hư hỏng..."
"Tôi lại thích người mặc lễ phục đen hơn, mặc dù mặt anh ấy luôn nghiêm nghị, nhưng cô xem ngũ quan của anh ấy đi, cũng quá hoàn mỹ đi, anh ấy chính là vũ vương trong lòng tôi!"
Những người phụ nữ kích động lại ngại ngùng bàn luận.
Mặc lễ phục trắng là Kiều Tư Nam, mặc lễ phục đen chính là Mộ Thừa Huyền.
Có thể, Mộ đại tổng tài và Kiều nhị thiếu gia cũng không muốn xuất đầu lộ diện, vì sao bọn họ lại tham dự cải vũ hội nhàm chán này chủ?
Đúng là kiểu bình chọn ấu trĩ?
"Woa, có vẻ như cuộc cạnh tranh ngôi vị vũ vương rất khốc liệt. Người phục vụ của chúng tôi mới làm công tác thống kê, vị tiên sinh mặc lễ phục trắng và và vị tiên sinh mặc lễ phục đen có số lượt binh chọn bằng nhau... khiến mọi chuyện trở nên phức tạp thêm. Chẳng lẽ hôm nay chúng ta lại có hai vị vũ vương sao?"
Người chủ trì lần đầu gặp phải tình huống này, không biết nên giải quyết như thế nào mới phải.
Hai người đàn ông này, nhìn bộ dảng cũng không phải là người dễ chọc, dù là ai thi anh ta cũng không đắc tội nổi!
"Soái ca mặc lễ phục trắng là vũ vương, anh ta vừa khiêu vũ rất tốt..."
"Người mặc lễ phục đen khí chất rất tốt, là vương giả trời sinh."
"Rút thăm đi, ai rút được thì là vũ vương!"
Mọi người tranh luận không ngừng, hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn.
"Còn một người không bỏ phiếu."
Mộ Thừa Huyền đứng đó, thân hình cao lớn nổi bật, trước mặt bảy đủ các loại hoa, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Lê Văn Ca,
"Ai da, tại sao tôi lại quên, vũ hậu của chúng ta còn chưa bỏ phiếu đâu!"
Người chủ trì vỗ trản, chuyển trọng tâm sang Lê Văn Ca, cố ý dùng giọng điệu mập mở hỏi: "Sau buổi khiêu vũ, chúng tôi chuẩn bị đem đóa hoa quý giá nhất ở đây là cô, trao đến vị tiên sinh ấy, một đóa hoa này của cô, chính là là phiếu quan trọng nhất, trực tiếp quyết định ai là vũ vương..."
"Tôi..."
Lê Văn Ca thật muốn trốn đi, nhưng còn chưa kịp trốn đi, ngọn đèn lại chiều lên người cô, cô thật muốn chết cho xong.
Một người là Mộ Thừa Huyền, một người là Kiều Tư Nam, chính có cũng không biết minh nên đưa hoa cho ai.
"Không cần ngại, hãy làm theo ý minh, người trong lòng cô là ai, liền chọn người đó.