Dù Mộ đại tổng tài đổ một bình lại tiếp một bình dấm chua, nhưng cũng không quá khó xử Lê Vãn Ca, đã đồng ý cho cô đi New York.
Hai ngày sau, Lê Vấn Ca và Lê Cảnh Hàng cùng Từ Từ đi khoang hạng nhất đến New York.
Bọn họ vừa tới liền không ngừng làm việc, ký hợp đồng, quay video quảng cáo, đi show thời trang... Đợi làm xong hết đã rất khuya rồi.
"Lê đại thiếu gia, người đẹp Từ Từ, trời đã không còn sớm nữa, hai người về khách sạn nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi rời khỏi show thời trang, Lê Van Ca thay bộ lễ phục thành một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, thoải mái, uyển chuyển từ chối lời mời ăn tối của bên phía hợp tác, nói với Lê Cảnh Hàng và Từ Từ.
"Vậy không được, ở đây sinh hoạt không quen, ba người chúng ta phải ở cùng nhau, không thể tản ra, New York không thể so với trong nước, ở chỗ này sử dụng súng là hợp pháp, ban đêm rất nguy hiểm."
Lê Cảnh Hàng nghiêm túc nói.
"Yên tâm đi, có lẽ hai người chưa quen với cuộc sống ở đây, nhưng đối với tôi, thì xem là ngựa quen đường cũ, tôi nhắm mắt cũng có thể biết đây là đường nào, kia là phố nào, chỗ nào là ngõ, chỗ nào là hẽm, không cần lo."
Lê Văn Ca vỗ ngực, bày ra tư thể "tài xế lão luyện".
New York là chỗ cô trọng sinh, chỗ này có đại lão Steven bảo kê cô, ai dám đụng tới cô?
"Cô khoác lác quen rồi, nên sớm từ bỏ đi, tôi mang cô đi từ trong tay Mộ Thừa Huyền, thì phải trả lại cô nguyên vẹn, tránh cho đến lúc đó lại dây dưa với cậu ta."
Lê Cảnh Hàng nói xong, xách Lê Văn Ca như xách gà con, nói: "Đừng lảm nhảm nữa, cùng tôi về khách sạn!"
"Tôi cũng không phải là em bé, gi mà mang đi trả về, tôi muốn được tự do..."
Lê Văn Ca sắp bất đắc dĩ chết rồi.
Mặc kệ là Mộ Thừa Huyền hay là anh trai, thậm chí là Từ Từ, hình như cũng xem cô như là "em bé", hận không thể cất trong túi 24/7.
Cô... Cô yếu ớt như vậy sao?
Nếu cô đụng phải người xấu thì người nên sợ là người xấu mới đúng.
"Lê tiểu thư, cô nghe lời đi, đêm hôm khuya khoắt đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi với tôi và Cảnh Hàng đi, tôi nghe nói chỗ khách sạn chúng ta ở mới vừa xảy ra một vụ nổ súng, vì báo thù mà giết người đó, bây giờ hung thủ còn đang trốn đấy!"
Từ Từ không phải nói chơi, trước khi đi, cô đã đọc cải tin tức liên quan rồi.
Vụ án nổ súng giết người kia xảy ra vào ba ngày trước, người chết là một cô gái trẻ.
Vì không muốn Lê Văn Ca áp lực nên cô chưa chủ động nói ra.
"Được, được, không khuyên được hai người thì chúng ta cùng nhau về đi, cùng nhau về thì có thể đi?"
Lê Vãn Ca chắp tay trước ngực, bộ dáng muốn làm gì thì làm
Mặc dù bị người khác quản cái này quản cái kia rất phiền phức, nhưng loại cảm giác được quan tâm này rất tuyệt! Không đành lòng để bọn họ lo lắng, chỉ có thể cùng bọn họ trở về trước.
Trở về khách sạn, Lê Văn Ca thấy anh trai và Từ Từ đã ngủ rồi, mới lén lút đi ra ngoài.
Từ khoảnh khắc vừa đáp máy bay xuống New York, lòng cô đã lâng lâng.
Không đợi kịp mà đã nghĩ đến chuyện bay đến bệnh viện, gặp cục cưng Hân Hân của cô.
"Tiểu Nhã, là ảo giác của tôi sao, em... Sao em lại tới đây?"
Lâm Mạt Bắc canh giữ bên giường bệnh của Hân Hân, nhìn thấy Lê Vấn Ca, ngơ ngác nói.
"Tôi muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh và Hân Hân."
Khi Lê Vãn Ca đối mặt với Lâm Mạt Bắc, nước mắt liền không kiềm chế được mà chảy xuống.
Có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
Gần như là chạy đến trước giường bệnh của con gái, vươn tay sờ mặt của cô bé, nước mắt chảy xuống, nghẹn. ngào nói: "Hân Hân thế nào rồi, bệnh có nặng thêm không, gần đây có phải chịu đau khổ gì không?"
"Vẫn như cũ."
Lâm Mạt Bắc nặng nề thở dài, hốc mắt có chút đỏ lên, nói: "Mấy ngày nay, con bé đã nảy sinh hiện tượng tim đột nhiên ngừng đập, nên một khắc