"Tôi biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng hay sao, tôi chỉ coi cô là đồ chơi hứng thú nhất thời mà thôi, cho nên... đừng quá si tâm vọng tưởng."
Mộ Thừa Huyền từng bước, từng bước tới gần cô, một tay nâng cằm cô lên, cầm chén thuốc đặt lên môi cô, nói: "Thuốc này, cô nhất định phải uống, tôi không muốn để lại rắc rối."
"Không!"
Lê Vãn Ca không biết làm sao, bướng binh lắc đầu, nước mắt tràn ra hốc mắt.
"Uống hay không, không phải do cô quyết định."
Mộ Thừa Huyền đã mất đi tính kiên nhẫn, đôi mắt thâm thủy mang theo tàn nhẫn.
Ngón tay dài của hắn kiềm giữ gương mặt của cô, giống như bắt em bé uống thuốc, khiến cho cô hé miệng liền mạnh mẽ rót thuốc đắng vào.
"Không... Khụ, khụ... Tôi không uống!"
Lê Văn Ca liều mạng giãy giụa, ngậm chặt răng, cho dù ngẫu nhiên rót vào được một, hai ngụm, cũng bị cô bướng bỉnh phun ra, vừa khóc vừa nói: "Mộ Thừa Huyền, mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi nhất định phải mang thai con của anh!"
Lúc này cô đã mất hết lý trí rồi.
Cô không suy xét nhiều nữa, tất cả những lời nói quá khích, tất cả những hành vi điên cuồng, chỉ vì bản năng làm "mẹ".
Cô không đợi được, Tiểu Bao không đợi được, Hân Hân càng không đợi được nữa...
"Người phụ nữ này, cô mắc bệnh gì mà lại ngoan cố đến như vậy chứ?"
Mộ Thừa Huyền cau mày, sắp bị cô đánh bại.
Bộ dáng cự tuyệt uống thuốc này của cô, không hề khác gì Tiểu Bao.
Đã là người lớn rồi, sao còn khó dỗ hơn con nít vậy?
Thấy chén thuốc đã bị cô hất đổ một nửa, Mộ Thừa Huyền nhíu mày, cười lạnh: "Nếu đã cứng không được, vậy thì mềm."
Vừa dứt lời, hắn đã ngậm nửa chén thuốc còn lại vào trong miệng, sau đó vứt chén thuốc đi, hai tay nắm chặt vai của cô, hôn xuống.
"Um..."
Lê Vãn Ca không ngờ rằng hắn sẽ dùng cách này để ép cô uống thuốc.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi mở ra, muốn nói cái gì đó, cái lưỡi dài của hắn giống như là con rắn, nhanh chóng chiếm cứ khoang miệng thơm tho của cô, thuận thế đưa một lượng lớn nước thuốc đắng vào trong.
Thuốc này quá đắng, quan trọng nhất chính là Lê Văn Ca không thích loại cảm giác bị "đánh bại" này.
Nắm chặt tay, mạnh mẽ đánh vào ngực hắn.
Dáng vẻ phản kháng này đã khơi dậy dục vọng chinh phục của người đàn ông.
Cơ thể của cô đã bị hắn ép lên trên vách tường, rõ ràng là hắn mạnh mẽ ép cô uống thuốc mà thôi, cuối cùng hắn vẫn chưa chịu dứt ra...
Thế là lại có một đêm mất khống chế.
Lê Vãn Ca tức giận đánh vào gối, sắp bị tức chết rồi.
"Mộ Thừa Huyền, anh là đồ khốn nạn, vô cùng, vô cùng khốn nạn!"
Cô bị mềm chùm lại, che hết cơ thể mê nguời, nghiên răng nghiến lợi mắng người đàn ông bên cạnh.
Cô tức giận là thật sự tức giận!
Vốn tưởng rằng ngủ với hắn liền có thể thuận lợi mang thai.
Thế nên đã chịu đựng sự ghét bỏ và lòng thủ hận, gặp dịp thì chơi với hắn, dây dưa một lần lại thêm một lần.
Nhưng bây giờ, người đàn ông xảo quyệt này, số lần ngủ với cô ngày càng nhiều, mà cô lại không có chút cơ hội mang thai nào.
Không phải là cô... mất cả chì lẫn chài hay sao, kết quả
không nhận được bất kỳ thứ gì.
M* nó... Quá ức hiếp người rồi!
Bây giờ, nếu trong tay có dao, nói không chừng cô sẽ chém con hồ ly tinh khốn nạn này thành trăm mảnh.
"Bình tĩnh chút đi, đó là chuyện cô tình tôi nguyện, không muốn làm chuyện bản thân mình không muốn làm."
Mộ Thừa Huyền trần truồng, ngón tay dài kẹp điếu thuốc.
Dưới làn khói mờ ảo, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc sảo kia càng thêm hoàn mỹ.
Làn da màu nâu nhạt, đường cong cơ bắp vừa đủ, không dư cũng không thiếu, hấp dẫn đến cực hạn.
"Anh..."
Lê Vãn Ca nắm chặt tay, lúc đầu rất tức giận, nghiêng người qua, tức giận trừng mắt hắn.
Trừng mắt rồi thì không tức giận nữa, thậm chí có một tia dao động trong lòng.
Thằng nhóc này có thể lấy được vô số trái tim của phái nữ, có thể khiến rất nhiều phái nữ điên cuồng vì hắn, đâu chỉ là tiền bạc và quyền