Xem ra nếu muốn ở lại chỉ có thể ôm đủi lớn của Mộ Thừa Huyền rồi,
"Tảm giờ tối mai, phòng 2108 khách sạn Đế Hào."
Lời nói của anh giống như có nhiệt độ làm bỏng người ta mà vờn quang
bên tại cô.
Khuôn mặt của cô không kìm chế được mà đỏ lên, cô sầu não mà thở dài, tạm thời không nghĩ tới đối sách.
"Mami, mami!"
Sau lưng truyền tới tiếng gọi non nớt của Mộ Tiểu Bao.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu nhóc cầm một bó hồng rực rỡ nhét vào trong lòng cô: "Cái này, daddy bảo con tặng cho mẹ!"
"Tặng cho cô... bố của con?"
Lê Văn Ca nhịn thấy bó hoa hồng đó lập tức không thấy đẹp nữa, giống như là nhìn thấy mấy quả bom bọc bằng giấy kẹo, chỉ thấy đáng sợ.
"Đúng thế, daddy nói, hoa hồng tặng người đẹp, dùng để cảm ơn mẹ hôm nay đã cửu con.
Mộ Tiểu Bao nói đâu ra đấy.
"Thật vậy sao, cô không tin."
Cô không cảm thấy Mộ Thừa Huyền sẽ có lòng tốt như vậy.
Cả quãng đường trở về, cũng không biết cô chọc vào anh chỗ nào mà tính khí anh cục tệ, không cho cô chút về mặt dễ nhìn nào cả.
"Daddy đích thân tới vườn hoa ngắt để tặng cho mẹ đấy... Nếu không tin thì Tiểu Bao đưa mẹ đi xem."
Cậu bé nói xong, liền kéo cô đi tới vườn phía sau biệt thự.
Thịnh tình khó từ, cô chỉ đành bất lực mà đi theo.
Cô không phát hiện ra cậu nhóc đang lén lút nở nụ cười tinh nghịch
Vườn phía sau của Mộ Thị rất lớn, có vườn hoa, có bể bơi, thậm chí còn có sân golf.
Lúc vẫn là Mộ phu nhân, mỗi lần tâm trạng không tốt thi cô luôn tới đây giải tỏa.
Đặc biệt là trong cảnh đồng hoa, xem như là căn cứ bí mật của cô.
Chỉ tiếc là tất cả đã thay đổi rồi.
Cánh đồng đã từng được cô trồng toàn là hoa hướng dương đó bây giờ trở thành một vườn hoa hồng.
Cô thích hoa hướng dương.
Cổ Thiên Thiên thích hoa hồng.
Vì vậy lúc cô nhìn thấy một vườn màu đỏ kiều diễm đó, không bất ngờ chút nào, chỉ là có chút thương cảm.
Mộ Thừa Huyền đứng ở giữa vườn hoa hồng, cơ thể vững chãi, hoàn mỹ giống như tạc tượng.
Cố Mạn Mạn đứng bên cạnh anh, bả vai hơi run, hình như là đang khóc.
"Thừa Huyền, anh cũng biết, năm đó chị gái em chết thảm như thế nào, em đã rất cố gắng khiến bản thân vứt bỏ thủ hận, đối xử với Tiểu Bao như con ruột của minh, nhưng em lại không bằng một người ngoài mà nó vừa mới quen chưa đầy một tháng... Nếu cô ta thật sự ở lại thì chính là ép em di.
"Tiểu Bao chỉ là một đứa trẻ, em hà tất phải so đo với nó."
Mộ Thừa Huyền nhíu mày, giống như có chút không vui.
"Tiểu Bao không phải là đứa trẻ binh thường, em chì thiếu điều moi tim ra cho nó, nó vẫn không chịu chấp nhận em!"
Cố Mạn Mạn nói tới đây thì tâm trạng có chút kích động, nắm chặt tay lại: "Cũng đúng, con trai của Lê Vân Ca, sao có thể chấp nhận em chứ, nói cho cùng... nếu không phải là chị gái, cô ta cũng sẽ không chết."
"Im miệng!"
Sắc mặt của Mộ Thừa Huyền lập tức đóng suong băng, trong mắt tràn đầy sự thủ hận: "Tôi nói rồi, không được nhắc tới tên người phụ nữ đó!"
"Xin... xin lỗi, là em không hiểu chuyện."
Cô Mạn Mạn run rẩy xin lỗi, liền củi đầu xuống.
Người phụ nữ đó, là điều cấm kị của cả Mộ gia.
Cô ta quả sốt sắng lại nhất thời hồ đồ mà nhắc tới Lê Văn Ca. Lê Văn Ca đứng cách đó không xa, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của bọn họ.
Tim của cô giống như bị dao rạch vậy, có một loại đau đớn bị máu chảy đầm địa.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô phải chịu tôi danh "kẻ giết người", bị toàn thiên hạ trách măng.
Cho dù đã "chết" rồi, nhưng vẫn không thể sống yên ổn.
"Sự hận thù" nơi đáy mắt Mộ Thừa Huyền quá đáng sợ, giống như muốn phơi xác cô trước mặt mọi người.
Không thể tưởng tượng, thân phận của mình một khi bại lộ thì kết cục sẽ thảm cỡ nào.
Lê Văn Ca thực ra không hề sợ. Càng nhiều hơn chính là trong lòng nguội