Mộ Thừa Huyền liền đen mặt, lạnh lùng nói: "Tôi ghét hoa hướng dương, càng ghét phụ nữ thích hoa hướng dương!"
Lê Văn Ca nhìn về mặt chân ghét của anh, trong lòng có chút khó chịu.
Có người yêu người yêu cả đường đi, còn anh lại ghét người ghét cả tông ti họ hàng.
Thứ anh ghét đầu phải là hoa hướng dương, anh chỉ đơn thuần là ghét chính Lê Văn Ca cô mà thôi!
"Cũng đúng, họa huớng dương so với hoa hồng thì tẻ nhạt hơn, anh nhìn cả vườn hoa hồng này, nở rộ lộng lẫy biết bao!"
Lê Vân Ca nhìn ra xa vùng đỏ tươi này, nở nụ cười đắng chát.
"Dùng tro cốt để làm phân bón đương nhiên diễm lệ rồi."
Thanh âm của Mộ Thừa Huyền trầm trầm.
Khuôn mặt anh tuấn sâu không đoán được, giống như rơi vào một đoạn hồi ức vậy.
"Tro cốt làm phân bón?"
Lê Vân Ca nghe mà không hiểu ý tử của anh lắm, có loại cảm giác sởn gai ốc.
"Cánh đồng hoa này là tôi trồng cho người phụ nữ tôi yêu nhất, lúc cô ấy còn sống thích nhất là hoa hồng, được chôn ở bên dưới chính là tro cốt của kẻ giết người đó."
Lúc anh nói tới đây, đuôi mắt hẹp dài đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt thành quyền, hung dữ nói: "Tôi muốn khiến người phụ nữ ác độc đó cả đời cả kiếp phải đến tội cho cô ấy!"
Mặt của Lê Vãn Ca đột nhiên trở nên trắng bệch, chốc lát liền hiểu tất cả. Người đàn ông này yêu Cố Thiên Thiên đến nhường nào thi hận Lê Văn Ca đến nhường đó.
Cho dù Lê Văn Ca đã chết thì cũng giam cầm tro cốt của cô, khiến cô mãi không thể siêu sinh. Mãi cho đến bây giờ, cô mới ý thức được minh đã dẫm lên con đường
không có đường lui, một khi bại lộ thi muốn đời muốn kiếp không trở lại được.
Trở về nhà từ Mộ gia, Lê Văn Ca liền đặt hai vé máy bay tới Newyork.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lâm Mạt Bắc thấy cô vội vội vàng vàng thu dọn hanh lý, có chút bất an.
"Là em đã bị bại lộ rồi hay là tên họ Mộ đã làm chuyện không hay gi với em, tại sao lại đột nhiên đi gấp như vậy?"
"Không kịp giải thích nhiều nữa, anh và Hân Hân, bắt buộc phải rời khỏi nơi đây ngay."
Lê Văn Ca rất rõ, mỗi bước đi tiếp theo đều vô cùng nguy hiểm.
Cô không hy vọng đến cuối củng, con trai không giành lại được mà còn kéo cả con gái vào.
Vì vậy, cô chỉ có thể bảo Lâm Mạt Bắc đưa Hân Hân rời đi.
"Anh và Hân Hân?".
Anh nắm lấy bàn tay đang bận rộn thu dọn hành lý của cô, vẻ mặt nghiêm túc "Em không đi cùng chúng ta sao?"
"Mạt Bắc, tôi không đi được, anh biết mà."
"Để em ở lại một minh đối diện với cái tên ác quỷ Mộ Thừa Huyền đó, tôi sao yên tâm được... muốn đi thì chúng ta cùng đi."
Thái độ của anh cũng cứng rắn.
Anh không muốn trơ mắt nhin người phụ nữ minh liều mạng cứu ra lại bị cái tên ác quỷ đó hủy hoại!
Vành mắt Lê Vān Ca đỏ lên, im lặng lắc đầu.
Bộ tách từng ngón tay của anh ra, nói: "Chuyện đã tới nước này, tôi không thể từ bỏ."
"Mami, mẹ không cần Hân Hân nữa sao?"
Lâm Hân Hân ôm con thỏ bông màu đỏ hồng, đáng thương bước ra từ phòng trẻ con.
Con bẻ từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, trải qua mấy năm ở cô nhi viện Hữu An khiến con bé chín chắn hơi những đứa trẻ cùng tuổi, suy nghĩ rất nhiều.
Nước mắt của cô cuối cùng không kim nổi nữa mà rơi xuống.
Cô ôm lấy con gái vào lòng, hôn con bé, thanh âm nấc nghẹn mà nói: "Hận Hân, mẹ bảo đảm với con, một năm... nhiều nhất là một năm, mẹ nhất định sẽ đưa anh trai con về Newyork đoàn tụ với con."
Lê Vãn Ca tiễn hai bố con tới cửa an ninh, rất lâu rất lâu cũng không rời đi. Con trai là tính mạng của cô, con gái thì không phải là tính mạng của cô sao?
Lần tạm biệt này cũng không biết bao lâu mới gặp lại.
Nước mắt làm mờ ánh nhìn, cảm giác nhói tim này sắp khiến cô không thể hít thở.
"Người cũng đã đi rồi, còn nhìn. Còn nhìn nữa thì sẽ biến thành đá vọng phu rồi."
Một thanh âm trêu chọc vang lên từ sau lưng.
Lê Vân Ca lập tức lau nước mắt, vội vang quay người lại xem, thì nhin thấy Kiều Tư Nam.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô lui về sau theo phản xạ, vẻ mặt cần trọng.
"Giống với