Sau khi Mộ Thừa Huyền và Lê Vãn Ca nhìn thấy người trong phòng ngủ đi ra, bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu không nói nên lời.
Trong phòng ngủ, quả thực có giấu một người mang giới tính nam.
Nhưng mà người này chỉ là một cậu bé, chỉ mới năm tuổi.
"Daddy, quả nhiên daddy ở chỗ này, con có thể chờ được daddy tới rồi."
Mộ Tiểu Bao khoanh tay, khóe miệng nhếch lên cao, làm như người lớn, chỉ vào Lễ Vãn Ca, nói: "Chọn một đi, con với người phụ nữ này, daddy chọn ai?"
"Cái gì mà người phụ nữ này, một chút lễ phép cũng không có."
Mộ Thừa Huyền bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi: "Ai dẫn con tới đây?"
"Không ai dẫn cả, tự con đi đến."
Mộ Tiểu Bao hất cằm lên, trên mặt cũng bày ra vẻ ngạo kiều giống Mộ Thừa Huyền như đúc, lạnh lùng nói.
Đối với chuyện này thì Mộ Thừa Huyền trái lại không có quá nhiều nghi ngờ.
Dù sao thì tiểu quỷ ma mãnh này, đã sớm làm loại chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, hắn cũng đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Hắn chỉ tò mò là mục đích Tiểu Bao đến chỗ này để làm cái gì?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lê Vãn Ca đã đi trước hắn một bước, ngồi xổm xuống, kéo tay Tiểu Bao, dịu dàng nói: "Tiểu Bao, đã lâu không gặp, có nhớ mami... có nhớ cô không?"
Cô rất cố gắng mới có thể nuốt nước mắt trong khóe mắt trở về, giả bộ không có chuyện gì, giấu những nhớ nhung vào trong lòng.
Mấy ngày không gặp lại giống như đã qua mấy năm.
Cô cảm thấy cậu bé cao lớn hơn không ít, đặc biệt là ánh mắt của cậu bé, không còn như trẻ con nữa, trái lại giống như một cậu thiếu niên trong lòng có nhiều tâm sự, khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
"Con mới không có nhớ cô đâu, con chỉ nhớ daddy thôi, nên mới đến đây, không liên quan gì đến cô."
Mộ Tiểu Bao quay đầu đi, nhìn cũng không thèm nhìn Lê Vãn Ca, bày ra vẻ ngạo kiều.
Có thể nhìn ra được, cậu bé còn giận Lê Vãn Ca, cậu bạn nhỏ còn ghi thù, thể nhưng cảm giác này quả thực rất chân thật.
"Chuyện này... Thế này..."
Rõ ràng Lê Vãn Ca cũng đã bị Tiểu Bao làm tổn thương, sắc mặt tái đi mấy phần.
Cô muốn ôm cậu bé, cánh tay lại dừng trên không, chậm chạp không dám lại gần, sợ chọc cậu bé không vui.
Bộ dáng thận trọng như vậy, đầu còn phong thái hại nước hại dân như thường ngày, chỉ còn lại sự chật vật và nỗi buồn.
Một màn này, Mộ Thừa Huyền nhìn trong mắt.
Trên gương mặt lạnh lùng lại có mấy phần phức tạp, sau đó đặt bàn tay lên đầu Mộ Tiểu Bao, nghiêm túc nói: "Vì bà mà chạy đến đây, vậy bây giờ con đã tìm được rồi, chúng ta có thể đi rồi."
"Đợi... Đợi một lát."
Mộ Tiểu Bao cúi đầu xuống, chạy từ bên người Mộ Thừa Huyền đến chỉ vào đồ ăn vặt trên bàn trà, nói: "Bánh phô mai này ăn rất ngon, con ăn xong thì hãy về."
"Không sao, con muốn ăn thì có thể mang theo."
"TV xem rất hay, Conan có tập mới, con muốn xem xong rồi đi."
"Trên xe có TV, con muốn xem cái gì thì xem cái đó."
"Con..."
Mộ Tiểu Bao ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt tròn vo chuyển động lung tung trong phòng khách, sau đó chỉ vào con mèo đen mà Lê Vãn Ca mang về, nói: "Con thích nó, con muốn chơi cùng với nó."
Nói xong, ngay cả giày cậu bé cũng không mang, đã chạy đến trước mặt con mèo đen, vuốt ve vô cùng sung sướng.
Hai tay Mộ Thừa Huyền đút túi, đứng phía sau Tiểu Bao và mèo đen, đột nhiên nói: "Muốn ở lại thì cứ việc nói thẳng, tìm tùm lum lý do như vậy làm gì, chẳng giống nam tử hán một chút nào."
"Tiểu Bao, ba con nói đúng, muốn ở lại thì ở lại, chỗ này cũng là nhà của con."
Lê Vân Ca rón rén đi lên, nín thở, ngồi xuống kế bên Tiểu Bao, cùng vuốt ve mèo với cậu bé.
Vẻ mặt của Mộ Tiểu Bao cũng không có bài xích như trước đây, sau khi trộm liếc nhìn Lê Vãn Ca một cái, miệng nhỏ lầm bầm: "Con mới không muốn ở lại đâu, con chỉ là... không nỡ xa mèo con."
"Là không nỡ xa cô Lê của con, thỏa mái thừa nhận đi, chuyện này không mất mặt, con có biết những lời vừa nãy của con đã khiến cô Lê tổn thương hay không?"
Mộ Thừa Huyền vẫn là gương