Mộ Thừa Huyền bỗng nhiên có chút hối hận, cảm thấy mình không nên ích kỷ như vậy.
Nếu nhất định phải chọn con trai hoặc phụ nữ, vậy thì hắn khẳng định sẽ lựa chọn Mộ Tiểu Bao không chút do dự.
"Tạm biệt với cô Lê đi, chúng ta đi về."
Giọng điệu bây giờ của Mộ Thừa Huyền rất thong thả, không cố ý nói trái lòng mình để khích tướng để cậu bé bộc lộ điều trong lòng với Lê Vãn Ca như vừa rồi.
Hiện tại, hắn thật sự muốn dẫn Tiểu Bao đi về, sẽ cố gắng chăm sóc cho cậu bé.
Ai ngờ, Mộ Tiểu Bao lại không nhận bộ cái này.
"Con không muốn về."
Cậu bé bĩu môi, nói.
"Lần này là ba xem nhẹ con, ba xin lỗi con..."
Mộ Thừa Huyền khó có lúc dùng giọng điệu dịu dàng nói với Mộ Tiểu Bao.
Nếu như Mộ đại tổng tài cao ngạo thì sẽ không nể mặt nói xin lỗi với người khác như vậy, mà người nhận được cái này cũng sẽ chỉ là con trai cục cung, Mộ Tiểu Bao của hắn.
"Ngày mai muốn đi chỗ nào chơi thì ba dẫn con đi chơi mấy ngày."
Hắn hỏi cậu bé.
Gần đây, Mộ thị xem như bình yên, tất cả kết cục đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đã đến lúc rút ra một, hai ngày chơi đùa với con trai rồi.
Mộ Tiểu Bao không có trả lời, mà nhìn Lê Văn Ca, vừa ngạo kiều vừa đáng yêu nói: "Nếu daddy đi chơi với con, cô Lê sẽ ghen, bằng không thì hỏi cô Lê muốn đi chơi ở dâu, daddy có thể dẫn con và cô ấy đi chơi cùng nhau."
"Sao lại đột nhiên ngoan như vậy, không phải vừa nãy còn muốn ba chọn một trong hai người à, ba chọn con, không chọn cô Lê của con."
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền nghiêm túc, không có chút ý đùa nào.
Mộ Tiểu Bao nghe xong, trong nháy mắt liền luống cuống, liên tục khoát tay, nói: "Đừng, đừng Tiểu Bao đã là đứa bé năm tuổi rồi, Tiểu Bao rất hiểu chuyện, Tiểu Bao sẽ không so đo với cô Lê."
Mộ Thừa Huyền và Lê Vãn Ca ăn ý liếc nhau, đều bị cậu bé chọc cười.
"Anh đi nghỉ ngơi trước đi, đã lâu rồi tôi không gặp Tiểu Bao, muốn chơi đùa với cậu bé một lát."
Lê Văn Ca nói với Lê Văn Ca.
"Không thành vấn đề." %3D
Mộ Thừa Huyền gật đầu, hắn vẫn rất hy vọng Lê Văn Ca có thể chung sống hòa bình với Tiểu Bao.
Xem như giữa bọn họ không nhất định có thể đâm hoa kết trái, nhưng nếu có thêm một người thật lòng đối với Tiểu Bao nữa thì chưa hắn là không thể.
Dù sao, đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng cô lại là người phụ nữ duy nhất mà Tiểu Bao không bài xích.
"Tiểu Bao, ý của con như thế nào?"
Mộ Thừa Huyền lại hỏi Mộ Tiểu Bao.
"Con cũng không thành vấn đề."
Tiểu Bao tỏ vẻ ngạo kiều, cuối cùng thì cũng là một đứa bé, rất nhanh liền bại bộ suy nghĩ muốn dính lấy Lê Vãn Ca của cậu bé, ước gì cái bóng đèn là daddy của cậu bé nhanh chóng biến mất.
Mộ Thừa Huyền trở về phòng ngủ, Lê Vãn Ca và Mộ Tiểu Bao thì quay lại phòng khách.
"Tiểu Bao, con tới đây khi nào, ăn tối chưa?"
Lê Vãn Ca cẩn thận nhích tới gần cậu bé, chờ không kịp mà muốn ôm lấy cậu bé.
Mới nãy có Mộ Thừa Huyền ở đây, cô vẫn luôn đè nén sự nhớ nhung của mình đối với cậu bé.
Tiểu Bao rất bài xích, né tránh, kéo ra một khoảng cách với Lê Vãn Ca, nói: "Nói cho cô biết, mặc dù con đồng ý lại chơi với cô nhưng mà con vẫn còn giận cô."
"Được, được, cô sai rồi, xin lỗi, con có thể giận cô..."
Lê Vãn Ca nên cười lại hỏi cậu bé: "Có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không, cô Lê đi nấu cho con ăn."
Xem như cô đã hiểu biết cậu bé khẩu thị tâm phi này rồi, cho nên cũng không còn trái tim pha lê như trước nữa.
"Con muốn ăn đùi chiên."
Mộ Thừa Huyền không chút khách khí, nói.
"Được, đợi ở đây, cô Lê đi làm đùi gà chiên cho con."
Lê Vãn Ca đồng ý.
Cô nhớ trong tủ lạnh còn có đùi gà và chân gà đông lạnh, thức ăn đã có sẵn, không cần xuống lầu mua.
"Cô còn biết làm đùi gà chiên?"
Mộ Tiểu Bao há to miệng, tỏ vẻ nghi ngờ.
Trong đầu nhỏ của cậu bé, mấy món chân gà này chỉ có đầu bếp biết làm.
"Đương nhiên là biết."
Lê