"Tách!" Một tiếng, liền chụp xong một bức.
"Ha ha, đẹp, đây là một nhà ba người có nhan sắc cao nhất trong tất cả những vị khách chúng tôi từng chụp."
Thợ chụp ảnh đưa tấm ảnh cho Lê Vãn Ca.
Cô cẩn thận nhận lấy, nhìn bọn họ trong bức ảnh cười rất thoải mái, trong lòng liền cảm khái.
Chắc đây là tấm ảnh đầu tiên của gia đình bọn họ, không có gì ngoài ý muốn thì đây cũng sẽ là bức ảnh cuối cùng đi!
Sau khi làm xong thủ tục, trời đã tối rồi.
Bên cạnh Shangrila, có thành cổ Dukezong rất cổ kính, có bánh xe cầu nguyện lớn nhất thế giới, cũng có vô số thanh niên văn nghệ chán ghét cuộc sống thành thị, chuyển đến ẩn cư ở chỗ này.
"Ra ngoài đi dạo."
Tâm trạng của Mộ Thừa Huyền không tệ, đề nghị với Lê Vấn Ca.
"Được!"
Lê Vãn Ca vui vẻ đồng ý.
Thế là hắn nâng Tiểu Bao lên ngồi trên đầu vai, nhanh chân đi trước, thân hình cao lớn, thắng tắp.
Tình cha con như núi Thái Sơn, chắc là như vậy.
Lê Vãn Ca nhìn bóng lưng của một cha một con, đột nhiên có chút khổ sở.
Nếu có một ngày, Tiểu Bao phải lựa chọn thì cậu bé sẽ chọn ai đây?
Đã nhiều năm rồi, Tiểu Bao đã quen với việc không có mẹ bên cạnh, nhưng chưa chắc có thể quen với việc không có cha bên cạnh...
Có lẽ, không cần Mộ Thừa Huyền ra tay, cô cũng sẽ thua rất thảm hại.
Đến lúc đó, không chỉ không giành lại được Tiểu Bao, mà thậm chí Tiểu Bao cũng có thế ghét, có khi còn hận cô, trách cô khiến cậu bé không có cha đi?
"Nghĩ gì vậy, đi nhanh lên."
Mộ Thừa Huyền quay đầu lại, thúc giục Lê Vãn Ca đang suy nghĩ ở sau lưng mình.
"Được... Được."
Lê Văn Ca lắc đầu một cái, bắt mình không được suy nghĩ lung tung.
Ban đêm ở thành cổ Dukezong, náo nhiệt hơn so với ban ngày, trong thành đốt lửa, du khách và dân bản xứ xoay quanh đồng lửa, dưới làn nhạc dân tộc mênh mông, nhiệt tình nhảy quanh lửa.
Lúc đầu Lê Văn Ca ở bên cạnh quan sát, nhưng chịu không nổi sự nhiệt tình của dân bản xử, kéo cô vào nhảy cùng.
Đang nhảy thì Mộ Thừa Huyền cùng Tiểu Bao cũng bị kéo vào.
Ánh lửa ngập trời, tiếng nói tiếng cười còn có mùi hương của dê được nướng nguyên con, khiến đêm trở nên đặc biệt đẹp.
Đêm đó, Lê Văn Ca chơi rất tận hứng, cô hát, nhảy, cười, miệng lớn ăn thịt, ngụm lớn uống rượu, xoay quanh bánh xe cầu nguyện, đi một vòng lại một vòng, cầu nguyện hết cái này tới cái khác, cười đến đau bụng, quai hàm đều bị cười đến mức muốn lệch ra.
Mặc dù, cô rất rõ, lần du lịch này chỉ vì cô lấy lòng Mộ Thừa Huyền nên gặp dịp thì chơi thôi.
Nhưng có chút vui, diễn rồi lại diễn, khiến bản thân cô cũng tưởng thật.
Hận thù đối với hắn là thật nhưng vui vẻ trong lúc này cũng là thật!
"Được rồi, cô đừng uống nữa."
Mộ Thừa Huyền đoạt lấy ly rượu trong tay Lê Văn Ca, giọng điệu rất nghiêm túc.
Người dân ở đây rất nhiệt tình, vẫn luôn mời bọn họ nhảy múa, uống rượu, ăn thịt.
Người phụ nữ ngu ngốc Lê Vãn Ca này cũng hai tên ngốc cũng không biết từ chối, ăn quá no nhưng vẫn cứ ăn, tửu lượng không tốt nhưng vẫn cứ uống.
Rõ ràng uống đến mức mặt đỏ cả lên, ánh mắt cũng mơ màng, còn muốn chơi oẳn tù tì và ca hát với người dân chỗ này.
Hắn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, trong lòng mệt muốn chết.
Hừ, đúng là người phụ nữ khiến người ta đau đầu mà, Tiểu Bao còn bớt lo hơn so với cô nhiều.
"Ông anh, vợ anh đúng là một người rất thực tế, dân tộc của bọn tôi nhiệt tình, hiếu khách nhất, tôi thấy tối nay các người đừng về khách sạn nữa, trực tiếp ở trong nhà bọn tôi đi, bọn tôi có thịt bò Tây Tạng ngon nhất, rượu lúa mì ngon nhất, chắc chắn cho các người ăn đủ, uống đủ!"
Người dân ở đây rất nhiệt tình giữ bọn họ ở lại.
"Được, ở... ở lại nhà của Trát Tây Vượng Chân anh, tôi thích chỗ này, tôi muốn ở lại ba ngày ba đêm, muốn uống ba ngày ba đêm!"
Lê Vãn Ca giống như đã uống sau, giơ hai tay, hưng phấn nói.
"Không cần, bọn tôi đã đặt khách sạn trước rồi."
Tính cách Mộ Thừa Huyền lãnh đạm, trời sinh không thích làm thân với người khác, vẫn luôn có thói quen giữ khoảng cách nhất định với người khác.
Đêm nay đi theo đám người này, còn khiêu vũ, uống rượu,